“Chu bảo bối, đừng gần thế, chị không chịu nổi.”
Chu Thanh Việt không buông tay mà ngược lại càng ôm chặt hơn: “Chị hãy trả lời câu hỏi của em trước đi, tại sao không thể thích?”
Từ Lộ bực bội, lườm cậu thiếu niên một cái: “Vì chị là phụ nữ có chồng rồi, câu trả lời này… em…”
Cô chưa kịp nói hết câu, thanh niên bất ngờ cúi xuống.
Gương mặt điển trai hiện lên thật gần, một bờ môi mềm mại và lạnh lẽo nhẹ nhàng chạm vào đôi môi đỏ của cô, chặn đứng những lời chưa kịp nói ra.
Nụ hôn như lời phong ấn.
Không gian xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng.
Đồng tử của Từ Lộ hơi co lại.
Mở mắt nhìn, làn da trắng như ngọc của chàng thiếu niên ngay trước mặt, có lẽ còn trắng hơn cả phần lớn các cô gái, sạch sẽ và sáng rực, không một chút tỳ vết.
Hàng mi dài cong vút gần trong gang tấc, khẽ lay động như một hàng lông vũ nhỏ, chạm nhẹ lên trái tim cô, ngứa ngáy không thôi.
Cô cảm nhận được xúc cảm mềm mại và mạnh mẽ nơi đôi môi, tim đập lỡ nhịp rồi bỗng chốc càng dồn dập hơn.
Cô không kìm được mà thở hổn hển, đôi môi đỏ thắm vô thức khẽ hé mở, cho cậu thiếu niên cơ hội lấn tới.
Chu Thanh Việt nắm lấy cằm non mềm của cô, lướt qua cánh môi ướt át ấy, đưa lưỡi ra vẽ lên từng đường nét.
Cậu luồn lưỡi vào miệng nhỏ của cô, không ngừng lấn tới, liếʍ lấy từng ngóc ngách, không bỏ sót một nơi nào, sau đó dây dưa với đầu lưỡi của cô, quấn lấy đầy nhiệt tình.
Rồi từ từ làm nụ hôn ấy sâu hơn.
Hắn liên tục cướp lấy không khí của cô, hút lấy hương vị ngọt ngào trong miệng nhỏ của cô, càng hôn càng sâu, mê đắm, chẳng thể dứt ra.
“Ưm, ư...ư...”
Từ Lộ đỏ mặt, cả người như tan chảy trong nụ hôn, từ kẽ răng kẽ môi bật ra vài tiếng rêи ɾỉ thoải mái.
Từ bất ngờ lúc đầu đến trạng thái mờ mịt lúc này, tác dụng phụ của cơn say khiến đầu óc cô trống rỗng.
Sự thân mật này vốn dĩ không nên có, nhưng kỳ lạ là, cô không ghét nụ hôn của hắn.
Ngược lại, còn tham lam chút hương vị từ hơi thở của hắn.
Mùi hương chanh thanh mát của thiếu niên tràn ngập, áp đảo tất cả, hòa quyện với vị rượu trái cây trong miệng cô, dường như đã tạo nên một loại rượu chanh, lơ lửng giữa không gian hít thở của hai người.
Trong miệng họ… chỉ còn mùi vị của nhau.
“Chu… Chu bảo bối à, ưm...” Giữa khoảng cách để hít thở, cô nhẹ giọng gọi, âm thanh mềm mại như pha lẫn chút kẹo ngọt, ngọt ngào đến chết người.
Chu Thanh Việt khựng lại một chút, ánh mắt càng trở nên sâu thẳm, đen đến mức như sắp nhỏ mực. Hắn thở mạnh, giọng nói trầm mà trong, lại pha chút khàn khàn:
“Chị à, miệng chị ngọt thật.”
gọt đến mức khiến người ta muốn cắn mạnh lên đó một cái quá đi.
“Ưm, trước khi qua đây chị có uống một ly nước ngọt, đúng là ngọt thật, ngon lắm…” Từ Lộ khẽ nhíu mày, nhớ về ly nước màu xanh đẹp mắt ấy.
Đầu như có chút quay cuồng, hình như còn...
Còn hơi buồn ngủ thì phải?
Bàn tay mềm yếu đặt nhẹ lên vai cậu thiếu niên, cô lắc nhẹ đầu, chớp mắt một cái.
Cậu thiếu niên khẽ liếc mắt, biết ngay là tác dụng của ly rượu đã hoàn toàn bộc phát.
“Đã ngọt thế rồi, chị cho em thử lại xem ly nước ấy ngon cỡ nào được không?”
Hắn nói, không đợi Từ Lộ gật đầu, vòng tay ôm eo nhỏ nhắn càng siết chặt, rồi lại hôn cô một lần nữa.
Ánh mắt Từ Lộ mờ mịt trong làn sương, ngửa cổ tuyết trắng, từ từ nhắm mắt lại, ngoan ngoãn đón nhận từng đợt hôn như mưa rào của cậu thiếu niên.
Khi thì nhẹ nhàng như mưa phùn, khi thì mãnh liệt như bão tố.
Thấm đẫm cô, nhấn chìm cô... hoàn toàn cuốn cô vào dòng xoáy.
Sau một hồi dây dưa, chẳng biết đã hôn bao lâu, Từ Lộ cảm thấy lưỡi mình đã tê dại, cổ họng hơi khô, vậy mà cậu thiếu niên vẫn không có ý định dừng lại.
Cứ như thể, hôn bao nhiêu cũng không đủ.
“Chu bảo bối à, đừng...đừng hôn nữa.” Từ Lộ cố gắng rút đầu lưỡi lại, nói một câu hoàn chỉnh: “Em ăn cơm trước đi, chị đã chuẩn bị riêng cho em rồi, không ăn sẽ nguội mất.”