Mặc dù Chu Thanh Việt chưa bao giờ để tâm đến Thẩm Giai Nhu, nhưng... thật ra, hắn luôn biết rõ về mối quan hệ sâu sắc giữa Thẩm Giai Nhu và Kỷ Minh Triết.
Bởi lẽ, Thẩm Giai Nhu luôn khéo léo nhắc đến Kỷ Minh Triết trước mặt hắn, như thể cố tình để khơi dậy sự khó chịu trong lòng hắn vậy. Nghĩ lại tự nhiên thấy nực cười thật.
Trước đây, Chu Thanh Việt không hề quan tâm, chỉ hiểu sơ sơ những bề nổi của câu chuyện. Thế nhưng hiện tại, vì đang điều tra về Từ Lộ, hắn đã lần ra mối quan hệ của Kỷ Minh Triết với người đó, sau khi tìm hiểu kỹ lưỡng thì phát hiện ra được bao nhiêu điều bất ngờ.
Không thể ngờ, suốt hơn ba năm qua, Thẩm Giai Nhu và Kỷ Minh Triết luôn giữ một mối quan hệ bí mật không chính đáng mà không ai hay biết.
Chu Thanh Việt cụp mắt, lạnh lùng nhìn qua từng chi tiết của sự kết nối giữa hai người trong suốt ba năm qua. Khi hắn ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy Kỷ Minh Triết bỏ mặc Từ Lộ ngồi cô đơn một mình ở căng tin chỉ để chạy theo Thẩm Giai Nhu.
Người phụ nữ xinh đẹp ngồi lẻ loi giữa đám đông, trong mắt Chu Thanh Việt trông chẳng khác nào một con mồi cô độc và không được bảo vệ. Còn hắn lại chính là thợ săn kiên nhẫn chờ thời cơ.
Chu Thanh Việt cất điện thoại đi, dõi theo đám sinh viên từng người một đến an ủi Từ Lộ rồi lần lượt rời đi, đôi mắt hắn khẽ nheo lại, một nụ cười nhẹ hiện lên nơi khóe môi của hắn.
Cơ hội của hắn đến rồi.
Chu Thanh Việt bước về phía Từ Lộ. Từ Lộ như cảm nhận được gì đó mới ngước lên nhìn. Ánh mắt cô hiện lên chút ngạc nhiên, xen lẫn sự thích thú pha lẫn nuối tiếc. Nuối tiếc vì cô không nhận ra hắn, nhưng thích thú vì khuôn mặt này lại là gu của cô.
Chu Thanh Việt luôn rất tinh tế trong việc đoán ý người khác. Từ nhỏ đến lớn, hắn đặc biệt nhạy bén với ánh nhìn của người đối diện.
Hắn nén lại chút hụt hẫng trong lòng, khẽ nhướng mày, môi nhếch lên nụ cười mỉm: “Chị à, Kỷ Minh Triết không bên chị, vậy để em ở bên cạnh chị nhé.”
Chu Thanh Việt chợt bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, lặng lẽ quan sát Từ Lộ. Đôi mắt đen láy của hắn bất chợt sáng lên, như là hiểu ra điều gì đó, khẽ ồ lên một tiếng.
Cô nói với giọng đầy hào hứng: “Chị nhớ ra rồi, em là chàng trai nuôi mèo ba năm trước đây đúng không! Luna chính là mèo của nhà em đúng không!”
Từ Lộ phấn khởi nhìn hắn, trong tay ôm chú mèo nhỏ, mắt cô sáng lấp lánh, ngước nhìn hắn từ đầu đến chân.
“Thì ra là em hả Chu bảo bối.” Cô thì thầm, nở nụ cười hơi ngây ngô: “Ba năm trước đã thấy em đẹp trai rồi, giờ lại còn đẹp hơn nữa.”
“Vậy… chị có thích không?” Thiếu niên bất ngờ cúi đầu, khuôn mặt của hắn tiến lại gần khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, gần đến mức hơi thở phả nhẹ lên má cô.
Từ Lộ khẽ sững ra, đôi mắt mở to nhìn vào đôi mắt đen huyền sâu thẳm của Chu Thanh Việt, như muốn hút cả tâm trí cô vào đó vậy.
Cô khẽ mở đôi môi đỏ, lẩm bẩm: “Thích… nhưng chị không thể thích được.”
Dù hơi say, người phụ nữ vẫn lờ mờ nhớ rằng mình là một người đã có gia đình. Nghĩ vậy, đôi mắt trong veo như nước của cô khẽ chớp, lộ ra nét buồn nhàn nhạt.
Cô cảm nhận được sự nguy hiểm tiềm ẩn trong đôi mắt của thanh niên, bản năng mách bảo cô nên tránh xa hắn ra. Nhưng hắn đã nhanh hơn, vòng tay qua eo mềm của cô rồi kéo cô lại gần.
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần thêm. Chỉ cần Chu Thanh Việt cúi đầu thêm chút nữa, đôi môi đỏ của cô sẽ nằm ngay trong tầm với của hắn.
“Tại sao vậy chị…”
Giọng cậu thiếu niên trong trẻo nhưng đầy uất ức vang lên, ánh mắt hắn đăm chiêu nhìn cô.
Từ Lộ khẽ giãy giụa nhưng không thể thoát khỏi vòng tay của hắn. Gương mặt xinh đẹp của cô ửng đỏ, lòng dậy lên một cảm giác ấm nóng khó cưỡng.