Ánh mắt Chu Thanh Việt lóe lên.
Trong đôi mắt đen kịt chứa đựng những cảm xúc không rõ, khóe mắt nhếch lên, mang theo chút ý cười.
Không ngờ, người phụ nữ này lại nhớ cả chuyện đó!
Hắn buông lơi đầu lưỡi mềm mại của cô, hôn một cái thật sâu lên cánh môi đỏ thắm rồi mới miễn cưỡng rời khỏi.
Nụ cười nở trên môi: “Được thôi~”
Chu Thanh Việt đặt phần ăn ngoài lên bàn và mở ra.
Từ Lộ ngồi ngay bên cạnh, chống tay đỡ cằm nhìn hắn ăn.
Dù đã xem bao lần, cô vẫn luôn thấy, ngay cả khi ăn cơm, Chu Thanh Việt cũng toát lên vẻ thanh nhã, đẹp mắt, khiến người ta không khỏi mê mẩn.
Nhìn một hồi, cô bất giác bị đôi môi mỏng nhạt màu của hắn thu hút, đầu óc mơ hồ nhớ lại khoảnh khắc không lâu trước đây, khi cô bị đôi môi ấy hôn lên.
Lập tức, một sắc đỏ phớt xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhịp tim càng đập nhanh hơn, vang lên liên hồi.
Xong rồi, có khi nào mình bị bệnh tim không nhỉ?
Từ Lộ lén đặt tay lên ngực, cảm nhận nhịp đập nhanh và mạnh mẽ của trái tim mình.
Cô cảm thấy mình càng choáng hơn.
Cái đầu nhỏ của người phụ nữ gục dần, đôi mắt cũng díp lại. Cô chưa gắng gượng được bao lâu thì Chu Thanh Việt ngước mắt, thấy cô đã ngả đầu trên bàn, hơi thở đều đặn.
Mấy chú mèo vốn không cho ai lại gần ngoài hắn, giờ đây tất cả đều quấn lấy tay hoặc chân cô. Riêng chú mèo ragdoll nhỏ nhất giống y hệt Luna, tên ŧıểυ Nguyệt Lượng cũng cuộn mình trên đùi Từ Lộ mà ngủ.
Khung cảnh trông yên bình và ấm áp, khiến lòng Chu Thanh Việt ngập tràn cảm giác cảm động.
Chu Thanh Việt đặt đũa xuống.
Hắn lặng lẽ tiến đến bên cạnh Từ Lộ, lặng lẽ nhẹ nhàng đẩy đi mấy chú mèo đang quấn lấy cô.
Nhẹ nhàng bế cô lên theo kiểu bế công chúa, từng bước từng bước đi lên lầu.
Đến phòng ngủ của mình, hắn cẩn thận đặt cô lên giường, đắp chăn cho cô.
Tất cả các động tác diễn ra mượt mà, hoàn hảo.
Thiếu niên ngồi xuống bên giường, bàn tay lớn nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt ngủ của Từ Lộ, gạt đi mấy sợi tóc, chầm chậm lướt qua đôi mày, sống mũi, đôi môi đỏ…
Đầu ngón cái chạm vào cánh môi mềm, nhẹ nhàng mơn trớn vài cái.
Hắn cúi đầu, trong lúc Từ Lộ không nhìn thấy.
Đôi mắt hắn đen sâu và sắc sảo như sói, chăm chú nhìn vào gương mặt mà hắn ngày đêm nhớ nhung, ánh mắt chứa đựng yêu và dục ngày càng dâng trào.
Vô thức đưa đầu lưỡi đẩy vào hàm răng sau, bàn tay càng xiết chặt.
Chu Thanh Việt không rời mắt khỏi đôi môi hé mở của Từ Lộ.
Đôi lưỡi mềm mại thoáng hiện.
Hắn nhớ rất rõ cảm giác giữ lấy đôi môi ấy, vừa thơm vừa ngọt. Mùi rượu trong miệng cô đã phai đi từ lâu, nhưng hắn lại có cảm giác say kỳ lạ.
Nghĩ vậy, ánh mắt của hắn sáng lên.
Chu Thanh Việt cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi khiến hắn không thể ngừng đắm say.
Cô vẫn ngọt như vậy.
Ngọt đến mức khiến hắn muốn nhấm nháp tất cả thuộc về cô.
Ánh mắt thiếu niên sáng rực đến đáng sợ.
Liếc mắt, làn da trắng như tuyết bị mái tóc dài đen như mực nửa che nửa hở, vẫn không giấu được phần từ cằm đến xương quai xanh đầy mời gọi.
Làn da mềm mịn, mời gọi người ta cắn một miếng.
Chu Thanh Việt nuốt nước bọt, nghĩ vậy, lập tức đưa đầu vào chỗ tuyết trắng đó.
Đầu lưỡi chầm chậm liếʍ lên phần da mềm, môi hắn áp sát, mυ"ŧ và cắn, chỉ một lúc sau đã để lại một dấu đỏ nhỏ.
Dấu đỏ ấy nổi bật trên làn da trắng như tuyết, như một bông mai đỏ rực trên nền tuyết trắng.
Đỏ thắm, đẹp vô cùng.
Nhìn mà mắt hắn nóng lên, hít thở mạnh, vội quay mặt đi, nhắm mắt lại một lát.
Bàn tay bên cạnh siết chặt, cố kiềm nén khát khao đang trỗi dậy trong lòng.
Hắn nghiêng đầu sát tai cô, giọng khàn khàn nói:
“Chị à, chị sẽ là của em.”
…
Khi Từ Lộ tỉnh dậy, trời bên ngoài đã tối.
Trong căn phòng u ám chỉ có ánh đèn bàn mờ mờ, vừa mở mắt, cô đã thấy ngay khuôn mặt tuyệt mỹ của một thiếu niên ở gần sát bên đang đối mặt với mình.
Hương thơm thanh mát của hắn phả vào mặt, khiến tim cô không khỏi đập mạnh.