Làm Sao Đây, Lỡ Ghép Đôi Với Bạo Quân Rồi!

Chương 3: Sổ tay nuôi dưỡng Lily

Trước Sau

break

Nước văng lên, làm ướt khuôn mặt người đàn ông, thấm cả cổ áo quân phục. Một ít nước trượt dọc theo cổ anh, chui vào trong áo.

Lục Diệu đứng yên, gương mặt không biểu cảm, mặc cho vệt nước chảy từ mái tóc xuống, nhỏ tí tách trên nền đất.

Lời khen ngợi của Freya nghẹn lại giữa cổ họng.

Emily ở bên cạnh cũng kinh ngạc đến há hốc miệng. Sống cùng nhau hơn một năm, cô ấy chưa từng thấy Lily như vậy bao giờ.

Mặc dù chỉ là một giọt nước nhỏ, không thể coi là hành vi tấn công, nhưng sự thay đổi nhỏ bé ấy có thể tạo nên bước ngoặt lớn trong sự nghiệp của một người cá trị liệu tinh thần.

“Chuyện này là sao?” Người phụ trách cơ quan, vốn vẫn đứng lặng như cái bóng, lập tức quay sang hỏi Emily.

“Lily trước đây chưa từng như vậy đâu.” 

Emily vội vàng giải thích: “Có thể vì con bé vừa mới trưởng thành, hormone có chút dao động… hoặc có thể là lần đầu nhìn thấy người lạ.” Câu sau cùng nghe ra rõ ràng rất gượng gạo.

Freya cũng là người lạ, sao không nhổ nước vào cô ấy mà lại nhắm vào vị Thượng tướng kia?

Người phụ trách cau mày, giọng vừa cẩn trọng vừa lo lắng: “Điện hạ, đây là sơ suất của chúng tôi. Để đảm bảo an toàn cho Thượng tướng...”

“Rất lanh lợi. Diệu, anh thấy sao?” Freya ngắt lời ông ta, quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh.

Không hiểu vì sao, Freya có một linh cảm mơ hồ rằng người cá này rất hợp với Diệu.

Lục Diệu cau mày, định mở miệng từ chối. Nhưng Freya đã chuyển ánh mắt sang người phụ trách: “Dù sao cũng còn một tháng thích nghi. Nếu đến khi đó không hợp thì trả lại. Ông thấy sao? À, quỹ xin bổ sung của cơ quan, tôi sẽ cho người giải quyết giúp.”

Người phụ trách khựng lại, rõ ràng bị chạm vào điểm yếu: “Chỉ cần Điện hạ thấy không có vấn đề gì…”

“Tốt, vậy quyết định vậy đi.”

Tô Lị phồng má, tức tối trong lòng.

Ai quyết định, ai vui vẻ? Là nước cô nhổ chưa đủ nhiều sao? Hay phải giơ móng vuốt ra để vị Hoàng nữ này từ bỏ ý định gán ghép vớ vẩn này?

Dù đã cố gắng phản kháng, cuối cùng vì uy quyền của Hoàng nữ, cô vẫn trở thành người cá trị liệu tinh thần của vị bạo quân đó. Tin tốt duy nhất là cô còn thời gian thử việc.

Thật ra, không phải cô không muốn phản kháng dữ dội hơn. Nhưng người cá trị liệu nếu hành vi tấn công vượt giới hạn, dù quý giá đến đâu cũng sẽ mất giá trị, thậm chí bị “xử lý nhân đạo”. Khi ấy, cô còn chưa kịp chờ Emily nhận nuôi hay gặp bố của họ thì đã mất mạng rồi.

Dù đôi khi Emily có dẫn cô ra ngoài dạo chơi, nhưng đây là lần đầu tiên Tô Lị thật sự rời khỏi cơ quan.

Cơ quan rất rộng, có cả vườn và hồ nhân tạo. Nhưng vì hồ quá bẩn, Emily chưa bao giờ cho cô xuống nước, mà bản thân cô cũng chẳng thích, sợ bị bệnh.

Không biết người cá có bệnh phụ khoa như con người không, nhưng về mặt tâm lý, Tô Lị vẫn luôn e dè.

Dù khu vườn và hồ nhân tạo có đẹp đến mấy, nhìn suốt một năm cũng đã chán.

Vì vậy, dù không ưa gì chủ nhân mới, khoảnh khắc được đưa lên xe, cô vẫn không kiềm được niềm phấn khích.

Sau một năm bị giam cầm, cuối cùng cô lại được nhìn thấy ánh mặt trời.

Người cá không phải không thể rời nước, chỉ là không thể xa nước quá lâu. Thông thường tối đa bảy ngày, nếu không được ngâm mình nghỉ ngơi và phục hồi, họ sẽ chết vì mất nước.

Hơn nữa, người cá khi lên bờ vẫn là người cá, đuôi vẫn là đuôi, không biến thành hai chân như trong truyện cổ tích.

Xe người cá là phương tiện đặc biệt dành cho họ khi ra ngoài. Mỗi lần được Emily dẫn đi, Tô Lị đều ngồi trong đó, để cô ấy đẩy đi.

Chiếc xe ấy trông giống xe đẩy trẻ em, chỉ là phiên bản lớn hơn, thiết kế cho người trưởng thành.

Phía dưới còn có một túi nước để chứa phần đuôi cá, giúp cô có thể ngâm đuôi trong nước khi di chuyển.

Theo quy định, Tô Lị lẽ ra phải được vận chuyển bằng thùng nước chuyên dụng đến nhà Thượng tướng. Nhưng Freya vì muốn tạo “cơ hội bồi dưỡng tình cảm” giữa cô và người đàn ông này, đã từ chối thùng nước, thay bằng xe người cá.

Chiếc xe sang trọng, rộng rãi, là phiên bản kéo dài, dù thêm ba người cá nữa vẫn đủ chỗ.

Một mình Tô Lị chiếm ba vị trí, đuôi cá cần không gian, nên cô ngồi trên chiếc sofa hình chữ U, giữ tư thế chữ L.

Trớ trêu thay, đầu cô lại tựa ngay vào đầu gối người đàn ông, chỉ còn một chút nữa là chạm vào. Mùi hương đặc trưng của anh quấn quanh trong hơi thở, mang theo cảm giác lạnh lẽo như kim loại, như thể cô đang nếm thử một viên nước đá bằng thép không gỉ.

Cô muốn xoay đầu đi hướng khác, hoặc quay đuôi lại phía anh cũng được.

Tô Lị cúi đầu nhìn đuôi cá của mình.

Giống như cách cô từng mua đủ loại quần áo nhỏ xinh cho mèo cưng, người cá cũng có “váy đuôi cá” riêng. Lớp váy xòe mềm mại bao lấy đuôi, trông duyên dáng như dáng người thật. Trước đây cô từng thử giấu đuôi cá trong váy, nhìn cứ như một cô gái bình thường.

Ngay khi cô đang loay hoay quẫy đuôi để đổi tư thế, bên cạnh vang lên tiếng reo nhỏ đầy kinh ngạc.

“Trời ơi, nó thật sự rất xinh đẹp.”

Freya tuy là Hoàng nữ, gánh trách nhiệm quốc gia từ nhỏ, nhưng dù sao cũng mới hai mươi tuổi, vẫn giữ lại chút sự ngây thơ của thiếu nữ.

Cô ấy ngồi xổm trước mặt Tô Lị, nở nụ cười thích thú: “Tôi có thể chạm vào cô không?”

Tô Lị lập tức cảm thấy, vị Hoàng nữ này không hề muốn “tạo cơ hội” gì hết, mà chỉ là muốn chạm vào cô thôi.

Cô thẳng thừng đẩy tay Freya ra, biểu lộ rõ sự từ chối.

Nếu không vì cô ấy, giờ này chắc cô đang cùng Emily vừa xem tin tức vừa chia nhau hộp cơm trưa rồi.

“A, nó thích tôi đấy, Diệu, anh xem, nó đang sờ tôi.”

Tô Lị: … Khi mày yếu đuối, đáng thương và bất lực mà từ chối, người ta lại nghĩ mày đang làm nũng.

“À, tôi nhớ người nuôi dưỡng trước có chuẩn bị đồ ăn vặt cho Lily.”

Đúng vậy, cô chính là đang làm nũng. Đồ ăn vặt của cô đâu?

Freya mở chiếc vali bên cạnh, bên trong là những thứ Emily chuẩn bị cho Tô Lị.

Emily biết cô không thích đồ ăn của người cá, nên toàn bộ đều là thức ăn của con người. Trên cùng là cuốn Sổ tay nuôi dưỡng Lily viết tay rất chi tiết.

Tên: Tô Lị

Tuổi: 18

Chủng loại: Người cá

Công dụng: Trị liệu tinh thần

Cấp độ: Cao cấp nhất

Trí thông minh: Tám tuổi

Món ăn yêu thích: Socola, thịt bò, đồ ngọt, các món từ gạo nếp, đặc biệt thích món Trung Quốc.

Món ăn ghét: Sầu riêng, đậu xanh.

Việc thích làm: Nằm trên giường, ra ngoài đi dạo, thỉnh thoảng chơi vài trò nhỏ, thích ở bên người mình thích, không thích tiếp xúc với đồng loại.

Việc ghét làm: Cắt móng tay, chải tóc, đeo vòng cổ, bị chạm vào, bị nhìn chằm chằm, bị đối xử như thú cưng, ăn món không thích, mặc đồ không ưa, ăn trong bể nước…

Quả thật là rất nhiều điều không thích.

Hóa ra lúc nãy cô chỉ đơn giản là không muốn bị sờ.

Freya bật cười xin lỗi: “Xin lỗi nhé, tại Lily đáng yêu quá thôi.” Rồi cô ấy ngẩng đầu nhìn người đàn ông: “Diệu, anh phải xem cái này.”

Freya đưa cuốn sổ tay cho anh.

Người đàn ông thậm chí không buồn liếc mắt: “Không cần. Dù sao một tháng sau, nó cũng bị trả về.” Anh dừng một nhịp, đôi mày hơi cau lại: “Và đừng nói chuyện với người cá, trông thật ngớ ngẩn.”

Freya mở sổ, nhìn xuống: “Nhưng trong này viết rằng Lily hiểu được những câu đơn giản mà.”

Lục Diệu rũ mắt, đồng tử vàng kim dưới vành mũ đen thấp ánh lên sắc lạnh.

Tóc anh vẫn còn ẩm, viền mũ còn đọng nước.

Sau đó, anh khẽ bật cười, âm thanh trầm thấp, rõ ràng vang lên giữa không gian tĩnh lặng.

Tô Lị: “…”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc