Cơ quan người cá vốn luôn vắng vẻ, nay toàn bộ khu vực bị phong tỏa thì càng thêm lạnh lẽo tới cực điểm.
“Lily, cục cưng của mẹ, con phải làm sao đây.”
Emily với tư cách người nuôi dưỡng, vừa lau kính vừa nhìn Tô Lị bằng ánh mắt buồn bã, trên mặt hiện rõ vẻ quyến luyến của một người mẹ già.
Qua lớp kính bể, những ngón tay thon dài, trắng nõn của Tô Lị khẽ áp vào lòng bàn tay Emily. Giữa kẽ ngón của cô có màng bơi mềm mại, điều ấy khiến Tô Lị chợt nhớ đến thân phận người cá của mình.
Emily cảm thấy lòng được xoa dịu trước cử chỉ ấm áp ấy, cô ấy ấm lòng chẳng khác gì khi chú mèo cưng nhà mình dùng móng vỗ vỗ vào cô ấy lúc buồn bã.
“Chủ nhân của con hôm nay sẽ đến đón con, hy vọng anh ta là một chủ nhân tốt.” Emily khó nhọc mở lời, cầu nguyện cho Tô Lị.
Đúng vậy, lý do cơ quan hôm nay bị dọn sạch là vì chủ nhân của cô sắp tới. Là Thượng tướng của Đế quốc, những người nắm quyền thường thích giữ sự bí ẩn và làm những hành động đặc quyền, như phong tỏa khu vực để thể hiện địa vị và sự khác biệt.
“Nghe nói vị đó tính tình không tốt. Cũng may con là người được phân phối nên luật bảo vệ người cá vẫn có hiệu lực. Con và vị ấy có một tháng thích nghi. Nếu trong một tháng mà vị ấy làm điều gì không tốt với con, cơ quan có thể từ chối ký thỏa thuận trị liệu, con có thể quay lại cơ quan. Nếu vị ấy ngược đãi hay bỏ rơi con, anh ta cũng sẽ phải chịu án tù.”
Cảm ơn Luật bảo vệ người cá. Tô Lị càng tin rằng việc cô từng lên tiếng ủng hộ luật bảo vệ động vật ở thế giới trước kia là hoàn toàn đúng đắn.
Nhưng nói mấy chuyện này với một người cá chỉ có trí thông minh của đứa trẻ tám tuổi, liệu cô có hiểu được không?
Tô Lị nghiêng đầu nhìn Emily, mỉm một nụ cười dịu và phát ra một âm thanh rất nhẹ.
“Ai.”
Người cá không nói tiếng người, họ có ngôn ngữ riêng giống chó mèo. Tuy nhiên sau nhiều lần luyện tập thầm lặng, Tô Lị phát hiện giọng người cá hoàn toàn có thể nói tiếng người nếu có chút trí tuệ và rèn luyện. Trí tuệ cô có, điều cần là phải luyện tập.
Trải hơn một năm ở cơ quan, Tô Lị đã tập luyện nhiều lần, vì vậy nay cô có thể nói trôi chảy ngôn ngữ loài người. Dĩ nhiên ngay cả khi đã nắm được ngôn ngữ, cô vẫn không tiện đối thoại công khai với Emily, vì cô không muốn gặp nguy hiểm nếu bị phát hiện.
“Ai” là biệt danh Tô Lị đặt cho Emily, kết hợp giữa ngôn ngữ người cá và ngôn ngữ loài người. Vừa kín đáo, vừa khiến Emily nhận ra cô đang gọi.
Nghe tiếng Tô Lị, Emily một lần nữa hiện lên vẻ kinh ngạc: “Cục cưng của mẹ gọi thật hay, gọi thêm một tiếng nữa cho mẹ nghe nào.”
Tô Lị: “…”
Cô nhìn thấy khuôn mặt đầy cảm xúc của Emily dán lên kính bể, nhìn mình với vẻ thèm thuồng, như thể muốn ôm chặt cô. Tô Lị thầm nghĩ liệu mình có trông xấu xí như vậy trong mắt con mèo nhà mình không.
Cô vẫy đuôi và bơi đi một cách vô tình. Emily thở dài tiếc nuối, nhưng khi cúi xuống nhìn vào trí não thông minh bên cạnh, cô ấy bỗng vui mừng kinh ngạc.
“Ôi trời, đơn xin của tôi lại được thông qua rồi sao?”
Tò mò, Tô Lị bơi tới, nhìn thấy hình chiếu từ trí não thông minh của Emily qua lớp kính. Đó là đơn xin nhận nuôi người cá trị liệu, nộp từ một năm trước, và vừa được chấp thuận không lâu trước đây.
Điều này có nghĩa gì? Emily muốn nhận nuôi cô?
“Lily, nếu một tháng sau con không ký thỏa thuận trị liệu với vị kia, mẹ nhất định sẽ nhận nuôi con.”
Ồ? So với vị Thượng tướng kia, rõ ràng Tô Lị thật lòng muốn theo Emily hơn.
“Đáng ghét, chỉ thiếu vài ngày!” Emily lẩm bẩm.
Rõ ràng nếu Tô Lị không bị phân phối cho Thượng tướng, thì giờ này chủ nhân của cô đã là Emily.
“Hoàn toàn tại tôi, lẽ ra phải tìm bố sớm hơn.” Emily lại thở dài.
Tô Lị dựng tai lên.
“Bố luôn không đồng ý cho tôi làm người nuôi dưỡng người cá trị liệu. Tôi đã hứa với ông rằng nếu ông giúp tôi lần này để tôi nhận nuôi con, tôi sẽ quay về nhận thừa kế doanh nghiệp gia đình.”
Tô Lị: “…” Sau này con cũng sẽ có hiếu với bố của chúng ta.
Đột nhiên bên ngoài vang lên một loạt tiếng bước chân rõ rệt. Có rất nhiều người đến và giữa tiếng ồn ấy có một tiếng bước chân khiến người ta không thể không chú ý.
Âm thanh của những đôi đế giày quân đội dẫm trên gạch lát có nhịp điệu rắn rỏi hơn, mang đến cảm giác áp lực nghẹt thở chỉ qua âm thanh.
Emily ngay lập tức đứng thẳng, nhìn chằm chằm vào cửa như đối mặt kẻ thù.
Cánh cửa tự động màu trắng bạc mở ra, người đầu tiên lọt vào tầm mắt Tô Lị là một mỹ nhân chân dài, tóc ngắn, mặc quân phục đen, đeo huy hiệu quân hàm cao cấp. Nhìn quân hàm trên vai cô ấy, chức vụ hẳn không thấp.
Khi nhìn vào khuôn mặt, Tô Lị nhớ ra nữ sĩ quan này không phải quân nhân bình thường mà chính là hoàng nữ Freya Windsor, người thường xuất hiện trong các bài diễn văn quốc gia, người thừa kế ngai vàng đời tiếp theo.
Lý do Tô Lị biết đến cô ấy là nhờ Emily. Trước kia Emily thường chiếu phim hoạt hình người cá cho Tô Lị, nhưng thấy cô không mấy hứng thú mà chỉ chăm chú vào thiết bị thông minh, Emily liền đặt thiết bị đó lại gần cô và hai người cùng nhau xem tin tức giải trí, chuyện quốc gia.
Emily cho rằng Tô Lị không hiểu hết, và cô ấy làm là để có bạn đồng hành. À, Lily thật tốt, mẹ càng ngày càng thương con mất thôi.
Nghe nói mẹ của Freya là người châu Á, nên hoàng nữ mang nửa dòng máu châu Á, gen lai tự nhiên, tóc vàng mắt đen, khi cười toát lên sức hút mãnh liệt khiến người ta cảm thấy thân thiện. Đó là lý do công chúng yêu mến cô ấy.
Tầm mắt Tô Lị liếc ra sau, thấy một người đàn ông đứng sau Freya . Anh cao lắm, cao hơn Freya một cái đầu, ẩn trong bóng tối, chỉ hiện ra một bóng người cao lớn, lạnh lùng. Phía sau anh là người phụ trách trung niên của cơ quan.
“Diệu, lại đây xem người cá của anh này.” Freya vẫy tay gọi người đàn ông phía sau mình.
Người đàn ông bước ra khỏi bóng tối. Anh mặc quân phục đen giống Freya nhưng là kiểu dành cho nam. Bộ bốt da đen cao cổ, áo khoác quân phục dáng ôm, đường viền chỉ trắng nổi bật; đôi tay buông thõng, găng tay da đen, thắt lưng da đen làm nổi bật thân hình vai rộng, eo thon. Khuôn mặt tuấn tú, tóc vàng, mắt vàng, ngũ quan sâu sắc, làn da trắng lạnh, một nốt ruồi đen nhỏ ở đuôi mắt, đẹp đến nghẹt thở.
Với ngoại hình như vậy, nếu là diễn viên màn ảnh, cô chắc sẽ phát cuồng. Nhưng sát khí trên người anh quá nặng. Quân phục làm tôn vẻ tao nhã điềm tĩnh, nhưng luồng tử khí u ám vây quanh anh khiến anh giống một ác quỷ bước ra từ địa ngục. Ánh mắt anh nhìn cô như một vật chết, đồng tử vàng kim lạnh lùng như kim loại, như một con dã thú.
Không thích. Không thoải mái. Tô Lị cau mày. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô đã vô cùng không ưa chủ nhân mới này. Và rõ ràng chủ nhân mới cũng không thích cô.
“Quá yếu ớt.” Tô Lị nghe thấy lời nhận xét của anh về cô.
Là cỗ máy chiến tranh của quốc gia, vị Thượng tướng chỉ thích những thứ khó hủy hoại. Sinh vật mềm yếu, mong manh như cô chỉ khiến người ta thấy chán ghét và anh cũng không cần sự giúp đỡ của loài vật này. Nếu không phải Freya dùng danh nghĩa hoàng nữ ra lệnh, anh hôm nay căn bản đã không có mặt ở đây.
Freya thở dài, đưa tay chống trán: “Đây là người cá trị liệu tinh thần của anh, chứ không phải lính của anh.”
Nói xong, Freya bước đến trước bể nước, nở nụ cười dịu dàng, “Chào, Lily.”
Tô Lị mỉm cười đáp lại.
Khuôn mặt Freya hiện vẻ ngạc nhiên rõ rệt, chắc chắn cô ấy đang kinh ngạc trước sự thông minh của người cá. Đây là một người cá cực kỳ xinh đẹp, tựa nàng tiên cá trong cổ tích, đẹp đến mức khiến người ta cảm thấy tâm hồn được chữa lành chỉ sau một cái nhìn. Hèn chi nhiều người thích nuôi thú cưng đến vậy. Cảm giác được chữa lành chỉ khi tự mình trải nghiệm mới thấm.
Freya chợt nghĩ có lẽ mình cũng nên nuôi một con thú cưng nhỏ.
“Diệu, lại đây.” Freya vẫy tay gọi người đàn ông.
Anh chậm rãi bước tới trước mặt Tô Lị. Qua lớp bể kính, hai người đối diện nhau. Nàng tiên cá nhỏ như hoảng sợ, lặn trở lại trong nước, chỉ lộ đôi mắt tím trên mặt nước. Mái tóc dài như rong biển đen xõa ra, toát vẻ yêu tinh nước tự nhiên.
Freya vẫn còn say đắm vẻ đẹp của Tô Lị: “Nghe nói Lily là người cá trị liệu tinh thần hiền lành và hiểu chuyện nhất cơ quan, chưa bao giờ tấn công con người…”
Tô Lị ngẩng đầu, nhổ nước trong miệng về phía người đàn ông.
“Phụt.”