Làm Sao Đây, Lỡ Ghép Đôi Với Bạo Quân Rồi!

Chương 4: Đứa bé thông minh nhất thế giới

Trước Sau

break

Lần đầu tiên được ra ngoài, nhờ có phúc khí của Hoàng nữ, Tô Lị không bị nhốt trong thùng nước mà được ngồi trong xe, thoải mái ngắm nhìn thế giới bên ngoài.

Đó là thế giới của tương lai. Các sản phẩm công nghệ cao ở đây tất nhiên nhiều hơn hẳn thế giới cũ của cô, chẳng hạn như các thiết bị thông minh, hình chiếu hologram, hay những robot xuất hiện khắp nơi trong cơ quan và ngoài phố. Những thứ vốn chỉ tồn tại trong tiểu thuyết, cô từng thấy trên người Emily, nay đều hiện ra trước mắt.

Tuy vậy, thực tế cũng chẳng khác biệt quá nhiều. Thành phố được xây bằng thép lạnh, cây xanh thưa thớt, cảnh vật nhuốm màu ảm đạm. Chiến tranh kéo dài nhiều năm khiến cuộc sống của người dân bình thường thậm chí còn khổ cực hơn cả thời hiện đại của cô.

Đế quốc Augustus, nơi Tô Lị đang sinh sống là quốc gia chiến thắng trong cuộc chiến ấy. Nó được chia thành mười hai khu và hiện tại cô đang ở Khu số Một, trung tâm của Đế quốc, là Đế đô Heberia có nền kinh tế cùng trình độ y tế tiên tiến nhất.

Đây là khu vực an toàn nhất trong toàn Đế quốc, nhưng dù vậy, chỉ cần ngẩng đầu lên, cô vẫn có thể thấy những chiếc phi cơ chiến đấu bay tuần tra trên bầu trời.

Nghe nói chiến tranh giữa Đế quốc Augustus và nước láng giềng Alba vừa mới kết thúc, cả hai quốc gia đều đang trong giai đoạn nghỉ ngơi, phục hồi sau tổn thất nặng nề.

Vị Thượng tướng ngồi bên cạnh cô cũng vừa trở về từ chiến trường khốc liệt.

Dù là quốc gia chiến thắng, Augustus chẳng thu được lợi ích gì, trái lại còn rơi vào tình trạng trì trệ kéo dài. Đất đai bị ô nhiễm khiến rau củ khó trồng, gia súc chết hàng loạt làm giá thịt tăng vọt. Người dân chỉ có thể dựa vào đồ hộp rẻ tiền để sống qua ngày. Còn ở những khu xa xôi như Khu Mười, có những người thậm chí chẳng đủ tiền mua đồ hộp. Họ là tầng lớp ở rìa xã hội, chịu ảnh hưởng nặng nề nhất của chiến tranh và cũng phục hồi chậm chạp nhất.

May mắn thay, chính phủ vẫn duy trì trợ cấp thất nghiệp và định kỳ phát lương thực miễn phí. Dù vậy, những người nhiễm phóng xạ hạt nhân chỉ còn cách nằm chờ chết trong những bao tải niêm phong, kết cục của họ không khác gì bị hủy diệt. Họ trở thành phế phẩm của chiến tranh và chỉ những ai còn nhớ đến họ mới thấy đau xót trước sự ra đi ấy.

Công nghệ y tế tuy phát triển nhưng chẳng thể với tới nơi đó. Khoảng cách giàu nghèo vẫn tồn tại, thậm chí còn sâu sắc hơn trước. Người giàu chiếm giữ mọi tài nguyên, còn người nghèo chỉ sống lay lắt qua ngày.

Thực tế chứng minh, dù ở thời đại nào, bản chất con người vẫn không đổi. Lòng tham của tư bản, sự lạm dụng quyền lực và số phận bi thảm của tầng lớp bình dân vẫn luôn là những câu chuyện cũ được lặp lại mãi không thôi.

May mắn là chiến tranh cuối cùng cũng đã kết thúc. Các khu vực bắt đầu khôi phục, xây dựng lại cơ sở hạ tầng bị tàn phá. Ngay cả ở thủ đô Heberia phồn hoa nhất, dưới chân những tòa nhà chọc trời, đôi khi vẫn còn lác đác vài công trình hoang phế.

Thế giới trước mắt khác xa với viễn cảnh tương lai huy hoàng mà Tô Lị từng tưởng tượng. Không phải một thời đại vàng son, mà là một xã hội phản địa đàng sau chiến tranh. Chỉ có những mảng xanh nhỏ ven đường là gợi lại chút sinh khí mong manh của mùa xuân.

“Lily chắc là lần đầu tiên ra khỏi cơ quan nên có vẻ rất hứng thú với thế giới bên ngoài.” 

Freya lên tiếng, giọng đầy dịu dàng. Dù từng bị Lục Diệu trêu chọc vì nói chuyện với cá, cô ấy vẫn không nén nổi sự quan tâm dành cho Lily.

“À, đúng rồi. Anh nên lắp một hệ thống theo dõi thời gian thực ở nhà để đảm bảo an toàn cho người cá khi không có ai trông coi.”

“Không cần, tôi không quen làm như vậy.” Người đàn ông thản nhiên từ chối.

Freya còn định nói thêm, nhưng khi cúi đầu xuống, ánh mắt cô ấy lại vô tình chạm phải đôi mắt của Tô Lị.

Đôi mắt tím mơ màng, long lanh như vỏ sò dưới nắng, lúc này ánh lên vẻ ngây thơ đáng yêu đến khó tả.

Tô Lị chớp mắt, khẽ nghiêng đầu, tựa như đang tò mò quan sát mọi thứ xung quanh.

“Nó đang cố thân cận với anh đấy, Diệu.” Freya bật cười, nhìn Tô Lị đang tựa đầu vào đầu gối người đàn ông, giọng vui vẻ nói tiếp: “Quả nhiên là người cá trị liệu tinh thần cấp cao, chẳng sợ người lạ chút nào.”

Khoảnh khắc sau đó…

“Ọe…!!!”

Tô Lị nôn ra.

Dù đã biến thành người cá, cô vẫn không thoát khỏi căn bệnh say xe.

Cô vốn đã nói nên quay đuôi về phía vị Thượng tướng kia, như vậy ít nhất cũng không đến mức nôn bẩn lên người anh.

“Trời ơi, sao lại nôn rồi? Có phải cơ thể không khỏe không?” Freya hoảng hốt, vội rút khăn ướt lau cho Tô Lị. “Chúng ta nên quay về cơ quan kiểm tra sức khỏe cho nó thôi.”

Thực ra, cô chỉ đơn giản là bị say xe thôi.

“Ọe…”

Tô Lị lại nôn, Freya vội vàng ra lệnh cho xe thông minh đổi hướng quay về cơ quan. 

“Lily, cô làm sao thế? Lily!”

Tô Lị chỉ biết đảo tròng mắt, bất lực. Sau khi trở lại cơ quan, họ tiến hành một loạt kiểm tra và kết quả cuối cùng chỉ là: “Say xe.”

Freya thở phào nhẹ nhõm, rồi mới nhận ra bên cạnh vẫn còn một người đàn ông đang đứng. Cô ấy cúi đầu, thấy dấu vết trên người Lục Diệu, im lặng một lúc mới nói:

“Là bị say xe thật đấy.”

Ngừng một nhịp, cô ấy ngẩng đầu nhìn vị Thượng tướng mặt mày âm trầm:

“Thượng tướng, đánh đập người cá là phạm pháp đấy.”

Lục Diệu nhắm mắt lại, cảm giác nhầy nhụa lan dọc ống quần quân phục. Anh cố nén giận, giọng trầm thấp: “Tôi biết.”

Sau một loạt rắc rối, trong trạng thái mơ màng, Tô Lị được cho uống thuốc chống say xe rồi lại được đưa lên xe, vận chuyển thẳng đến nơi ở của vị Thượng tướng kia.

Mặc dù đã uống thuốc, nhưng cảm giác say xe vẫn đeo bám. Cô chìm dưới đáy bể nước, cả cơ thể cá trôi nổi lơ lửng như trên mây, vừa như rơi xuống, vừa như bay lên. Mãi đến khi đêm buông xuống, Tô Lị mới thoát khỏi trạng thái kỳ lạ ấy.

Khi mở mắt, cô nhìn thấy chỗ ở mới của mình.

Đó là một căn nhà rộng lớn, ước chừng hai tầng. Cô được bố trí trong phòng khách lớn, cạnh cửa sổ sát đất, nếu là ban ngày hẳn sẽ tràn ngập ánh sáng. Giờ là ban đêm, rèm vẫn chưa kéo, ánh đèn ngoài sân lấp lánh hắt vào qua khung kính. Xung quanh yên tĩnh đến lạ, giống như một biệt thự nằm giữa vùng ngoại ô.

Cô vẫy đuôi, tiếng nước khẽ lay động trong bể.

Bể nước ở đây lớn hơn cả ở cơ quan, được trang bị hệ thống lọc tự động. Cạnh đó là một phòng nhỏ ngăn cách bằng kính, chính là phòng vệ sinh dành riêng cho cô.

Người cá có hệ thống bài tiết tương tự con người, thậm chí có thể dùng bồn cầu thông minh và tự xả nước, chỉ cần được hướng dẫn. Nhưng Lily thì khác, cô không cần ai dạy, cô tự biết.

Lần đầu tiên khi rời khỏi nước, ngồi trong xe người cá cùng Emily đi vào nhà vệ sinh, cô đã theo thói quen ngồi xuống và xả nước. Emily khi ấy kinh ngạc hét lên:

“Lily của mẹ đúng là đứa bé thông minh nhất thế giới!”

Cảm giác ấy chẳng khác gì khi cô lần đầu nuôi mèo mà phát hiện con mèo biết tự đi vệ sinh. Emily tin chắc Tô Lị đang bắt chước cô ấy và càng khẳng định Lily là người cá thông minh nhất cơ quan.

Để chứng minh, cô ấy còn mang cả bài kiểm tra IQ đến. Vì người cá không biết chữ, Emily dùng bộ khối xếp hình dành cho trẻ nhỏ.

Ban đầu, Tô Lị tưởng đó là đồ chơi mới, nên dù không mấy hứng thú với trò chơi ngốc nghếch ấy, cô vẫn hoàn thành toàn bộ trong vài giây. Emily tròn mắt kinh ngạc, lập tức lấy ra bài kiểm tra dành cho trẻ em trên tám tuổi.

Tô Lị vừa nhìn thấy nhãn dán, liền cố tình làm rối, ghép lung tung. Emily nhìn những khối xếp hình lộn xộn, cuối cùng thở dài kết luận Lily của cô ấy chỉ có trí thông minh ngang với trẻ tám tuổi. Không đúng… là tận tám tuổi! Lily là người cá thông minh nhất trong cơ quan.

Còn Tô Lị thì thầm mừng trong bụng, suýt nữa thì cô bị đem ra giải phẫu rồi.

Hồi ức tan đi. Tô Lị bơi vào phòng vệ sinh, dùng đuôi cá chống người để giải quyết nhu cầu sinh lý, sau đó rửa sạch tay rồi thong thả trở ra.

Bể nước này có lẽ do cơ quan cung cấp, vì mọi thiết kế đều quen thuộc và thuận tiện với cô. Phòng vệ sinh làm bằng kính mờ, giống như kiểu hộp cát kín của mèo, phù hợp với thói quen của cô. Tô Lị không có đủ “hào sảng” để xử lý chuyện riêng tư trước mặt người khác.

Mà người hiểu thói quen ấy của cô chính là Emily. Ngày trước, Tô Lị thường lén vào nhà vệ sinh của nhân viên trong cơ quan, nơi Emily sử dụng. Sau khi phát hiện, Emily hiểu ra rằng Lily không thích không gian mở, nên đã giúp bịt kín phòng vệ sinh người cá, lắp thêm đèn cảm ứng để cô không cần lén lút nữa.

Trong phòng vệ sinh có cả bồn rửa mặt. Người nuôi dưỡng chịu trách nhiệm đánh răng cho người cá để tránh sâu răng và tất nhiên, Emily vẫn luôn cần mẫn làm điều đó.

Để tránh bị nghi ngờ, Tô Lị miễn cưỡng để Emily chải răng cho mình. Nhưng một lần, khi Emily quên, cô đã tự đi vào phòng vệ sinh đánh răng và bị bắt gặp. Emily kinh ngạc rồi xúc động reo lên:

“Ai là đứa bé thông minh nhất thế giới nào? Đương nhiên là Lily của chúng ta rồi, lại còn biết tự đánh răng nữa chứ!”

Kể từ khi tốt nghiệp mẫu giáo, Tô Lị chưa từng nghe lời khen nào ngây thơ mà chân thành đến thế. Giọng nói dịu dàng ấy khiến cô cảm thấy vừa buồn cười, vừa ấm áp.

Ngủ cả ngày đến khi trời tối, nên Tô Lị tỉnh táo hơn bao giờ hết. Cô bơi qua bơi lại trong bể nước, nhìn quanh ngôi nhà vẫn tối om không động tĩnh, rồi khẽ giơ tay, bò ra ngoài.

Trên tấm kính bên cạnh phản chiếu hình dáng của cô. Mái tóc rối bời, làn da sáng ẩm nước, chiếc đuôi cá óng ánh. Tô Lị giật mình, rồi bật cười, mới nhớ đó là bóng của mình.

Ừm, giữa đêm khuya, một người phụ nữ tóc tai bù xù, lại còn có đuôi cá, bò ra khỏi bể nước trong tình trạng ướt sũng… quả là cảnh tượng đủ khiến người ta dựng tóc gáy.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc