Tạ Tùy kể cho Tịch Bạch nghe mọi chuyện về mối quan hệ giữa cậu và Lệ Tiểu Ý.
Tịch Bạch mơ hồ nhớ lại, lúc cô còn nhỏ, ba mẹ của Lệ Sâm đã ly hôn rồi.
Ba mẹ Lệ Sâm kết hôn do hai gia đình tác hợp liên hôn với nhau. Ba anh Lệ Đình luôn là một thương gia anh minh sáng suốt, ông cả đời không mắc một sai lầm nào. Vậy mà đến tuổi trung niên, mối tình đầu xuất hiện, lại một lần yêu thương người phụ nữ đó. Để thể hiện tình yêu của bản thân, bất chấp mọi ngăn cản và áp lực, ông nhất quyết ly hôn với người vợ hiện tại rồi cưới Trình Tiêu vào nhà.
Truyền thông lúc bấy giờ nắm được tin này gây huyên náo ồn ào một thời gian dài, tất cả các tiêu đề của các tờ báo lớn nhỏ ở Giang Thành đều đưa tin tức về cuộc ly hôn của nhà họ Lệ.
Người kiêu ngạo như Lệ Sâm trở thành trò cười cho người khác chỉ trỏ.
Lúc đó, Tịch Bạch và Lệ Sâm đều là học sinh tiểu học, Lệ Sâm học lớp 6, còn cô học lớp 3.
Lúc đó tính cách của Lệ Sâm trở nên thông minh hiểu chuyện giống như Lệ Tiểu Ý bây giờ. Trước mặt thầy cô hay bạn học, anh chưa bao giờ biểu hiện bất cứ sự đau buồn hay tổn thương gì cả.
Vào buổi sáng ngày mẹ anh rời khỏi nhà họ Lệ, anh còn đại diện cho những học sinh tốt nghiệp lên phát biểu, đứng dưới lá cờ Tổ quốc đọc bài diễn thuyết, khuôn mặt nhỏ xinh nhìn hơi căng thẳng, vừa nghiêm túc vừa đỉnh đạc.
Nhưng lúc hoàng hôn, Tịch Bạch phát hiện Lệ Sâm ngồi một mình ở cầu thang cạnh vườn hoa không một bóng người, lặng lẽ lau nước mắt.
Tịch Bạch trong tay cầm bịch kẹo bơ cứng thỏ trắng vừa mới mua xong, cô đi qua, vỗ nhè nhẹ lên vai anh rồi đưa ra một viên kẹo bơ cứng.
“Đừng khóc nữa, em mời anh ăn kẹo.”
Lệ Sâm ngước đôi mắt đẫm nước mắt đỏ lên vì khóc mông lung nhìn Tịch Bạch, nhận lấy viên kẹo rồi ném đi, sau đó lại bỏ chạy.
Tịch Bạch bây giờ nghĩ lại, có lẽ anh không muốn cho người khác thấy một tính cách mềm yếu của bản thân.
Lúc đó Tịch Bạch chỉ biết đau lòng, kẹo bơ cứng thỏ trắng ngon như vậy, cô có lòng tốt đưa cho anh mà bị anh vứt đi mất.
Từ ngày đó trở đi, Tịch Bạch có chút sợ sệt Lệ Sâm, trong trường cô luôn tìm cách trốn anh.
Sự việc tiếp tục phát triển cho đến khi hai người đều đã trưởng thành. Tịch Bạch gặp lại Lệ Sâm tại một bữa tiệc, nhưng mối quan hệ giữa hai người đã nhạt dần.
Bây giờ nghĩ lại, việc ly hôn giữa ba mẹ Lệ Sâm đã khiến cho tuổi thơ của anh bị tổn thương sâu sắc.
Tịch Bạch từ từ suy nghĩ, cô cảm thấy Lệ Sâm là một người rất nhẫn nại, ngoài mặt luôn giả vờ giống như không có chuyện gì cả.
Nhưng cô thật không ngờ, giữa Tạ Tùy và Lệ Sâm lại có một mối liên hệ kì lạ như vậy.
Gần đây, Tịch Bạch thường thấy bóng dáng nhỏ bé của Lệ Tiểu Ý đứng ở trước cổng trường. Lúc thì trốn dưới gốc cây ngô đồng ở bên kia đường, thò đầu ngó nghiêng hướng về cổng trường, lúc thì sẽ giả bộ mua đồ ở cửa hàng văn phòng phẩm bên cạnh trường…
Cứ cố chấp như vậy giống như nữ sinh si tình.
Tịch Bạch đi lại phía sau cây ngô đồng, xách Lệ Tiểu Ý lên: “Nhóc con, sao em lại ở đây?”
“Em, em đi ngang qua.”
“Thật khéo nha, em mỗi ngày tan học đều đi ngang qua cao trung Đức Tân, mỗi ngày đều bị chị bắt gặp.”
“Ai ya.”
Lệ Tiểu Ý thoát khỏi Tịch Bạch, lẩm bẩm nói: “Em đến xem anh trai em tan học chưa.”
“Đừng gọi cậu ấy là anh trai nữa.”
“Tại sao, anh ấy chính là người con trai của mẹ, vậy cũng là anh trai của em.”
Nhưng mẹ em không nhận cậu ấy, nên em không thể gọi như vậy được.
Tịch Bạch đương nhiên sẽ không nói như vậy, trẻ con không hiểu được thế giới phức tạp của người lớn. Cách nghĩ của trẻ con rất đơn thuần. Lệ Tiểu Ý chỉ muốn gọi Tạ Tùy một tiếng “anh trai” mà thôi.
“Em mau về đi.” Tịch Bạch vỗ vỗ phía sau của cậu nhóc.
Lệ Tiểu Ý nhìn thấy bên cạnh một nữ sinh đi ngang qua đang ăn bánh trứng gà non, cậu nhóc nuốt nước miếng rồi nhìn chăm chú về phía Tịch Bạch.
Tịch Bạch cầm cặp sách của cậu nhóc theo rồi nói: “Chị mời em ăn bánh trứng gà non, ăn xong thì nhanh về nhà làm bài tập.”
Lệ Tiểu Ý gật đầu đồng ý.
Tại cửa hàng bánh ngọt kê ghế cao, Lệ Tiểu Ý vui mừng hớn hở ăn một miếng bánh trứng gà non to, khuôn mặt nhỏ xinh trắng nón hiện lên sự thỏa mãn.
Lệ Tiểu Ý giải thích: “Mẹ không cho em những thứ quà vặt linh tinh bên ngoài, mẹ nói không sạch sẽ, sẽ bị đau bụng.”
“Vậy em đừng ăn nữa, tiểu thiếu gia cao quý ăn đồ hư bị đau bụng, chị không gánh trách nhiệm nỗi.”
Lệ Tiểu Ý bỗng nhiên bỏ miếng bánh xuống giống như tức giận, phồng miệng nói với Tịch Bạch: “Em không chơi với chị nữa.”
“Nói như là chị rất muốn chơi cùng em không bằng, nhóc con.”
“Trẻ con thì làm sao, không phải chị cũng từng là trẻ con sao.”
Tịch Bạch nghẹn họng, xoa xoa đầu Lệ Tiểu Ý: “Không phải em còn một người anh trai rất lợi hại hay sao, vậy còn đến tìm Tạ Tùy làm gì?”
Nghe câu này, Lệ Tiểu Ý nhỏ giọng nói: “Anh Lệ Sâm anh ấy… hình như không thích em.”
“Anh ấy đối với em không tốt?”
“Không phải không tốt, em cảm thấy anh ấy đối xử với em trai không giống với những anh trai khác, đánh anh ấy, giỡn với anh ấy, anh Lệ Sâm luôn rất xa cách với em.
“Nhóc con, có phải em có khuynh hướng thích bị ngược không, không đánh em không phải rất tốt sao? Nếu như em là em trai của Tạ Tùy, xác định cả ngày bị ăn đòn rồi.”
Lệ Tiểu Ý nhíu chân mày nhỏ rồi nói: “Vương Khải Minh bạn học của em, anh trai cậu ấy thường hay đánh cậu ấy, nhưng sẽ mua que cay, dẫn cậu ấy đi chơi điện tử, đi xem phim, anh Lệ Sâm đối với em rất khách khí, chưa bao giờ dẫn em đi chơi, em nghĩ… anh Tạ Tùy sẽ không như vậy.”
Tịch Bạch không biết phải làm sao mà đáp lại, chỉ có thể nỗ lực khuyên nhủ: “Anh Tạ Tùy của em bây giờ chưa thể đón nhận em, việc này không thể nóng vội. Em sau này đừng lén lút đến trường nữa, tan học phải về nhà luôn, nếu gặp kẻ xấu thì rất phiền phức. Nếu có cơ hội, chị sẽ giúp em hẹn cậu ấy ra ngoài chơi.”
Lệ Tiểu Ý hai mắt sáng lên, mong chờ nhìn Tịch Bạch: “Thật vậy sao?”
“Đương nhiên, chị không nói dối trẻ con.”
“Cảm ơn chị xinh đẹp!”
Tịch bạch mỉm cười xoa xoa kiểu đầu dưa hấu Thái Lan của cậu nhóc: “Được rồi, ăn xong rồi mau về nhà đi.”
“Dạ vâng, chị dâu Tiểu Bạch.”
Lệ Tiểu Ý còn chưa nói xong, Tịch Bạch đã vỗ vào vai cậu nhóc: “Không được gọi lung tung, gọi là chị Tiểu Bạch.”
“Dạ, chị Tiểu Bạch.” Cậu nhóc lè lưỡi, lấy một bao thư hoạt hình từ trong cặp sách ra: “Em viết cho anh Tạ Tùy một bức thư, chị đưa cho anh ấy giúp em.”
Lệ Tiểu Ý nhảy từ trên ghế cao xuống: “Chị giúp em đưa cho anh ấy, nhưng đừng để anh ấy vứt nha, em đã viết cả một buổi tối đó.”
“Được rồi, chị nhất định sẽ để cậu ấy xem.” Tịch Bạch đưa cậu nhóc lên xe taxi, nhìn xe rời đi.
Buổi tối, Tạ Tùy trở về căn phòng trống rỗng, mở cặp sách lấy sách vở ra chuẩn bị bắt đầu làm “bài tập về nhà” mà Tịch Bạch đã đánh dấu.
Trong sách giáo khoa bỗng rớt nhẹ ra một bức thư.
Tạ Tùy tưởng Tịch Bạch viết thư tình cho cậu, khóe miệng cười nhẹ. Cậu cẩn thận từng li từng tí mở bức thư ra, lại phát hiện những nét viết cong vẹo - -
“Em chào anh Tạ “Sui”!”.
Tạ Tùy chau mày lại, đem bức thư vò thành một cục, duỗi tay chuẩn bị ném vào thùng rác.
Nhóc phá hoại còn dám lẻn vào trong doanh trại quân địch, mua chuộc bạn gái của cậu.
Cậu nắm tờ giấy nhăn nhúm, đứng bên cạnh thùng rác, do dự một lát vẫn không ném, mở tờ giấy ra ---
“Em chào anh Tạ “Sui”, em thực sự rất vui vì trên đời này em còn có một anh trai nữa. Mặc dù anh rất hung dữ, nhưng em vẫn rất hạnh phúc! Anh Tạ “sui” và anh Lệ Sâm không giống nhau. Tuy anh nhìn rất dữ tợn, nhưng anh rất tốt. Hi vọng anh Tạ “sui” đừng ghét em, em rất ngoan. Yêu anh!”
Chữ viết của cậu nhóc rất có quy tắc, xem ra rất có thành ý khi viết thư này, chữ nào không biết viết thì sẽ ghi phiên âm.
Tạ Tùy nằm trên ghế sofa, khuỷu tay làm gối, nhìn trần nhà trắng trơn, ngẩn người một lát, tay trái cầm bức thư, đột nhiên để rơi xuống.
Không phải là không khát vọng tình thân, chỉ vì cô đơn quá lâu, cậu đã quên đi cảm giác này là gì rồi.
Cậu mở bức thư vuốt cẩn thận từng li từng tí, đặt vào trong cuốn từ điển tiếng Anh dày cộm.
**
Cuộc thi bóng rổ các lớp hừng hực khí thế từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc.
Đội bóng nam của lớp Tịch Bạch sớm đã bị loại từ vòng đầu, còn đội bóng nữ lại rất xuất sắc, một đường vào trận chung kết.
Nhưng đối với những nữ sinh không có kinh nghiệm vận động, hình ảnh chơi bóng có chút mất mặt, ôm bóng chạy, gáng chân, còn có la hét chói tai, dậm chân…
Trọng tài khó mà giải quyết các việc này, nhưng cũng lười không muốn thổi còi.
Tịch Bạch muốn chơi bóng đúng quy định, đang vỗ vỗ bóng, không ngờ bên cạnh có một nữ sinh lao đến cướp bóng đi.
Chính là, đá bóng.
Tịch Bạch hết nói nỗi nhìn về phía trọng tài, trọng tài vẫy tay tỏ vẻ các em chơi vui là được.
Dưới cột lưới, bọn người Tùng Dụ Chu ôm bụng cười to, cười đến đau bụng: “Ai ya, đúng là ngọa hổ tàng long, mấy bạn nữ này thật mạnh mẽ quá!”
Chỉ có Tạ Tùy tận tâm chỉ dạy bạn gái, đứng ở vòng ngoài hướng dẫn cho Tịch Bạch ---
“Đứng ở dưới khung lưới canh chừng, bọn họ không thể đi vào.”
Tạ Tùy cũng rất có tâm, chạy theo Tịch Bạch hết sân bóng: “Chú ý, phòng thủ!”
Tụi con trai cười đùa nói với Tạ Tùy: “anh Tạ, con gái chơi bóng, xem là vui rồi, cần gì phải nghiêm túc như vậy.”
Tạ Tùy không quan tâm bọn họ.
Tiểu Bạch chơi rất nghiêm túc, cậu đương nhiên phải nghiêm túc chỉ dạy cô rồi.
Suy xét kĩ vì thể lực con gái có hạn, trận đấu chỉ diễn ra trong vòng 30 phút.
Tịch Bạch thở hổn hển, chịu đựng đến phút cuối cùng. Hai bên không có ai đến nhặt bóng, đám con trai nhìn bọn cô cười hả hê.
Thật đáng ghét.
Tịch Bạch không phục, dẫn bóng đến khung lưới, liếc nhìn Tạ Tùy.
Tạ Tùy làm động tác ném bóng vào rổ, để cô học theo động tác của Tạ Tùy, nhảy lên, dùng lực đẩy, hướng giỏ bóng rổ mà ném.
Quả bóng xoay một vòng ở viền ngoài rồi rớt vào trong lưới.
Toàn trường xôn xao, so với các trận bóng nam còn náo nhiệt hơn.
Tịch Bạch ném bậy ném bạ mà trúng, đưa tỷ số lên 0:1, ngay lập tức trọng tài giơ tay xác nhận.
Thật xuất sắc!
Tịch Bạch há miệng ngạc nhiên, vui mừng vẫy tay với Tạ Tùy: “Tạ Tùy, tôi ném vào rồi!”
“Thấy rồi, cậu rất giỏi!”
Tịch Bạch chạy đến trước mặt Tạ Tùy, vỗ mạnh vào người cậu.
Ánh mắt Tạ Tùy nhìn xuống, trông thấy dây giày bị tuột, nhắc nhở: “Coi chừng bị ngã.”
Tịch Bạch đang muốn khom lưng buộc lại dây giày, rồi lại ngẫm nghĩ, cô đem chân đến phía trước Tạ Tùy.
Tạ Tùy nhìn ánh mắt thiếu nữ xấu hổ, lại quay đầu nhìn xung quanh có rất nhiều bạn học, nhẹ nhàng hỏi: “Nhiều người như vậy, không ngại sao?”
Hai má Tịch Bạch tự nhiên ửng hồng, thấp giọng nói - -
“Tạ Tùy không ngại, Tiểu Bạch đương nhiên… cũng không ngại.”
Những lời này khiến cho trong lòng Tạ Tùy thêm ngọt ngào, cậu không do dự mà cúi người xuống buộc chặt dây giày cho cô.
Bàn tay cậu rất đẹp, ngón tay to dài, mu bàn tay trắng nõn hiện lên những mạch máu màu xanh nhàn nhạt kéo dài đến cánh tay.
Trong lòng nữ sinh trong trường đều dâng lên cảm xúc cực kỳ hâm mộ Tịch Bạch.
Chàng trai Tạ Tùy với dáng vẻ ngạo mạn, không câu nệ cứ như vậy tự mình khom người cúi xuống buộc dây giày cho bạn gái, nháy mắt đã làm cho biết bao cô gái cảm động.
**
Hai ngày sau, trận đấu bóng rổ nam bắt đầu.
Đội bóng lớp Tạ Tùy đối đầu với đội bóng lớn Trần Triết Dương.
Trước khi trận đấu bắt đầu, Tịch Phi Phi và Trần Triết Dương đi đến sân bóng. Chị ta cầm quần áo cho gã, còn dùng khăn mặt lau nhẹ vì trên mặt đã đẫm mồ hôi.
Tịch Phi Phi và Trần Triết Dương đang yêu nhau. Mặc dù đây cũng là thuộc phạm trù yêu sớm, nhưng ba mẹ cô đối với Trần Triết Dương tương đối ưng ý, cảm thấy con người gã vừa thành thực vừa kiên định, ba mẹ lại làm trong ngành giáo dục, tương lai cuộc sống của Tịch Phi Phi cũng sẽ đảm bảo.
Sau khi người bắt đầu quen nhau, Trần Triết Dương thường hay đến nhà Tịch Bạch ăn cơm.
Gã ta bây giờ cũng được xem như anh rể trên danh nghĩa của Tịch Bạch, cũng danh chính ngôn thuận mà quan tâm Tịch Bạch, thường xuyên hỏi thăm tình hình học tập của cô.
Tịch Bạch đối với gã ta trước sau lạnh nhạt, nhưng mà… cô cảm thấy cục diện hiện tại giống như đã từng trải qua.
Ở kiếp trước, Trần Triết Dương cũng là bạn trai hờ của Tịch Bạch, lại luôn ân cần thân thiết, thăm hỏi đủ điều đối với Tịch Phi Phi.
Tịch Phi Phi không thích Trần Triết Dương, vì đề tiếp cận Tịch Phi Phi nên gã chọn vòng tuyến ngoài cùng, đầu tiên là qua lại với Tịch Bạch.
Hiện tại bây giờ lại ngược lại hoàn toàn, Tịch Bạch cảm thấy thật nực cười.
Nhưng mà, Tịch Phi Phi nên nếm trải cảm giác bị người khác coi thành vật thế thân.
Sau khi Tịch Bạch trùng sinh, Tịch Bạch muốn chị ta cảm nhận sự đau khổ, từ từ nếm trải toàn bộ.
Quả nhiên, Tịch Phi Phi phát hiện ánh mắt Trần Triết Dương luôn vô tình hay cố ý hướng về phía Tịch Bạch, lúc đó chị ta liền tức giận: “Anh đanh nhìn ai đó?”
Trần Triết Dương không chút che giấu nói: “Tiểu Bạch đang ở đối diện, chúng ta có cần qua bên đó chào một tiếng không?”
Tịch Phi Phi trừng mắt nhìn gã: “Nhiều người như vậy, anh vừa nhìn đã nhìn thấy nó rồi.”
Trần Triết Dương nở nụ cười ấm áp, vuốt vuốt đầu chị ta: “Đây còn không phải trùng hợp nhìn thấy sao.”
Tịch Phi Phi không muốn nghe hai từ “Tiểu Bạch” từ miệng gã ta, vì vậy quay lại vấn đề trước đó: “Hôm nay anh nhất định phải đánh thắng nam sinh lớp 19 kia, đừng để em mất mặt.”
Trần Triết Dương vội vàng tập vài động tác làm nóng cơ thể, chuẩn bị vào sân.
Vào lúc này, Tạ Tùy cũng vào sân.
Các cầu thủ thống nhất mặc áo bóng rổ màu đỏ mang đến khí thế thanh xuân cuồng nhiệt.
Tịch Bạch nhìn đám người Tạ Tùy, hướng đến cậu vẫy vẫy tay.
Ánh nhìn của đôi mắt màu nâu nhạt dừng lên người cô, đuôi mắt cong lên, lặng lẽ như làn gió xẹt qua.
“Mấy trận trước đó, người kia không phải đi học thì là đến lớp tự học, sao hôm nay lại đến đây?”
Tịch Bạch tiến lại gần, nở nụ cười: “Hôm nay là trận đấu quyết định, lớp các cậu đấu với lớp 13 mà.”
Lớp 13 là lớp của Trần Triết Dương.
Ánh mắt Tạ Tùy càng thêm sâu: “Hãy đợi xem ông đây làm sao vắt khô gã ta.”
“Được, tôi sẽ xem anh Tùy làm sao vắt khô gã.” Tịch Bạch cười rạng rỡ.
Khó khăn lắm mới nghe được âm thanh nhỏ nhẹ của cô gọi hai chữ “anh Tùy ”, trong lòng Tạ Tùy cảm thấy sảng khoái giống như cảm giác vào ngày hè nóng bức uống một ngụm cocacola vậy.
Kết thúc trận đấu, cơ hồ giống như trường cao trung Đức Tân đã lập ra một sự chênh lệch lớn về tỷ số của trận đấu bóng rổ.
Giáo viên thể dục và cả trọng tài đều choáng váng.
Cả trận đấu, đội bóng nam lớp 13 của Trần Triết Dương không ghi được một điểm nào cả!
Lớp của Trần Triết Dương là lớp trọng điểm. Hàng ngày nam sinh lên lớp chỉ toàn là anh đuổi tôi theo vùi đầu vào học tập, đến cả giờ học thể dục cũng không bỏ qua việc làm bài. Bọn họ như vậy làm sao là đối thủ của mấy anh chàng lớp 19.
Trần Triết Dương chơi bóng rổ không tệ, nhưng hiện thực cũng không giúp nỗi đám gà con này.
Thua là lẽ thường tình.
Tịch Phi Phi rất tức giận, bạn trai của bản thân lại yếu kém như vậy, bị người khác đánh thua thảm hại, làm cô không còn mặt mũi gì nữa.
Chị ta hung hăng ném cặp sách Trần Triết Dương xuống dưới đất, quay người bỏ đi khỏi sân bóng.
Tịch Bạch nhìn chàng trai anh tuấn mặc đồng phục đỏ đang đứng phía xa, toàn thân cậu mồ hôi ra ướt đẫm giống như bị dội nước lên, lồng ngực đập dồn dập phập phồng.
Khóe môi cậu kéo lên nở một nụ cười, chỉ tay vào bảng tỷ số 52:0 ý bảo cô xem kìa.
Tịch Bạch khóe miệng cong lên.
Trận bóng này cậu chơi chuyên tâm và nghiêm túc hơn bất cứ trận đấu nào trước đây.
Cậu đánh thắng với tỷ số 520.
Cậu dùng khẩu hình miệng nói với cô: “Hiểu không?”
Tạ Tùy nhún vai, nói: “Tiểu Bạch đang ở bên ngoài, chị có muốn ra chào hỏi cậu ấy.”
“Tạ Tùy, cậu câu trước gọi chị họ, câu sau nói Tiểu Bạch, dường như cậu đang nghĩ tôi có ý gì với cậu thì phải.”
Tạ Tùy hỏi thẳng: “Tìm tôi có việc gì?”
“Tôi trước giờ không muốn nợ ân tình của người khác.” Tịch Tĩnh lấy từ túi xách một xấp tài liệu đưa cho Tạ Tùy: “Tôi nghe nói cậu đang chuẩn bị cho kì thi đại học, tôi đã đăng ký cho cậu lớp phụ đạo vào kỳ nghỉ đông, coi như tôi trả nợ ơn cứu mạng trước đây.”
“Không cần phải làm thế.” Tạ Tùy nhếch mép, nhảy khỏi khung cửa sổ chuẩn bị bỏ đi: “Cứu chị chỉ là thuận tay mà thôi.”
“Tạ Tùy, cậu nghe tôi nói, đây không phải là lớp phụ đạo bình thường.”
Tịch Tĩnh đuổi theo: “Học phí lớp phụ đạo này giá khởi điểm đã là 6 con số. Các thiếu gia quần là áo lượt không học hành nổi, hay kiểu học sinh một chút nền tảng cũng không có, kỳ nghỉ đông lớp 12 các bậc phụ huynh đều đăng ký đến lớp phụ đạo này. Hiệu quả rất tốt. Tôi nói sự thật. Chỉ cần chuyên tâm, đậu đại học chính quy dễ như chơi vậy.”
Cô lại nghĩ, bổ sung thêm: “Tôi đã xem kết quả học tập của cậu, cậu đạt kết quả hạng trung bình, so với đám con trai nhà giàu kia thì cậu hơn hẳn rồi. Không phải cậu luôn mong muốn học chung một trường đại học với Tiểu Bạch sao. Bây giờ thời gian chưa đến nửa năm nữa, nếu như không có biện pháp đúng, thì cậu làm sao đuổi kịp con bé.”
Điều Tịch Tĩnh nói rõ ràng chọc trúng điểm lo lắng của Tạ Tùy. Cậu quay đầu, nghi ngờ liếc nhìn Tịch Tĩnh: “Tại sao lại giúp tôi?”
“Tôi nói rồi, tôi Tịch Tĩnh không muốn nợ ân tình của người khác.”
“Lúc đầu người giúp chị không chỉ có một mình tôi, còn có vài người anh em của tôi, làm sao không thấy chị giúp mấy người đó đăng ký lớp phụ đạo.”
Tịch Tĩnh biết tâm tư Tạ Tùy thâm trầm kín đáo. Nếu như không nói sự thật, e rằng cậu sẽ không chịu nhận sự giúp đỡ này của cô.
“Đương nhiên còn có một nguyên nhân quan trọng khác.”
Cô nhìn chàng trai trẻ với đôi mắt màu nâu nhạt, nói từng câu từng chữ: “Chỉ cần cậu còn ở bên Tịch Bạch, em ấy mãi mãi sẽ không trở thành mối nguy hiểm của tôi.”
Toàn thân Tạ Tùy cứng nhắc lại.
Chỉ cần cậu ở bên cạnh cô, cô vĩnh viễn sẽ… không trở thành mối nguy hiểm.
Cậu đương nhiên biết ý nghĩa của câu nói đó là gì, điều này đúng với ý mà Lệ Sâm đã nói trước đây. Nếu cậu đứng bên cạnh thì sẽ trở thành vết nhơ của cô.
Tịch Tĩnh đặt xấp tài liệu vào tay cậu, ánh mắt ngụ ý thâm sâu nhìn cậu: “Vậy, cậu có tiếp nhận không?”
Tạ Tùy cúi đầu nhìn đống tài liệu, tên của cậu đã được điền đầy đủ.
Cậu cầm giấy báo danh, lấy một cái bật lửa.
“Tách” một tiếng, một ngọn lửa nhỏ sắp cháy bén một góc tờ giấy báo danh.
Tịch Tĩnh bất động nhìn chằm chằm cậu, nhìn ngọn lửa nhỏ đang cháy trên tay cậu.
Sau đó một lúc lâu, Tạ Tùy cuối cùng cũng ấn nắp bật lửa xuống.
Cậu nhận lấy xấp tài liệu này, không nói một lời quay người bỏ đi.
Tịch Tĩnh nhìn theo bóng dáng chàng trai lãnh đạm, trên mặt tỏ vẻ phức tạp.
Cô hiểu rõ Tạ Tùy, là một chàng trai cực kỳ kiêu ngạo, cô nghĩ rằng sau khi nghe những lời cô nói, cậu sẽ tức giận mà trực tiếp xé nát giấy báo danh.
Từ tính cách trầm mặc ẩn nhẫn của cậu, Tịch Tĩnh biết cậu đối với em gái cô đã rất nặng tình cảm, dường như cuộc đời sắp kiệt sức lại được trở nên tươi đẹp. Chỉ sợ sớm sinh tối chết, cậu đã quyết chí thề không thay đổi.
Chàng trai như vậy tuyệt đối sẽ trở thành trân quý.