Thời gian này, dường như bởi vì trận đánh cuối cấp bắt đầu khai chiến, Tịch Bạch và Tạ Tùy ít có cơ hội gặp nhau.
Tâm tình của con gái nhạy cảm hơn so với đám con trai. Hôm đó tại sân bóng rổ hình bóng của Tịch Tĩnh hiện thoáng qua khiến cho Tịch Bạch cảm thấy tình hình không thích hợp.
Tạ Tùy từ trước đến nay chưa từng nói với cô về việc cậu và Tịch Tĩnh vì sao lại có mối liên hệ.
Tịch Bạch cố gắng khắc chế bản thân không nghĩ đến mặt tiêu cực nào cả, nhưng mà cô vẫn nghĩ ngợi, không có cách nào để bản thân hoàn toàn không để ý tới, tâm trạng như dòng nước chảy.
Hiện tại Tạ Tùy không giống như kiếp trước bị khổ cực quấn thân, hai bàn tay trắng, chỉ là bạn trai của cô mà thôi.
Tạ Tùy vừa tròn 18 tuổi, tuổi trẻ tuấn tú, sáng chói, chỉ cần một động tác châm thuốc cũng đã làm cho biết bao cô gái bên cạnh phải lao tâm khổ tứ.
Trong lòng Tịch Bạch có chút lo âu.
Kỳ nghỉ đông đã đến, hành tung Tạ Tùy càng không rõ ràng, rất nhiều lần Tịch Bạch không thể liên lạc được với cậu.
Cuối năm, bà nội cô gọi điện thoại tới, nói rằng quỹ từ thiện tập đoàn Tịch thị tổ chức hoạt động thiện nguyện cho trẻ em nông thôn, hỏi xem có muốn tham dự hay không.
“Chị họ của con Tịch Tĩnh cũng tham gia, sẽ phải ở trên núi khoảng một tuần. Nhưng mà nghĩ đến việc học năm lớp 12 của con rất nặng, nếu như không có thời gian cũng không cần miễn cưỡng, việc học tập luôn là ưu tiên số một.”
Bởi vì thời gian sắp xếp vào kỳ nghỉ đông, lại chỉ có một tuần nên Tịch Bạch đã đồng ý.
Vừa dịp ra ngoài cho khuây khỏa, việc học tập nặng nề làm cho cô sắp thở không nổi nữa.
Đương nhiên, cũng vì một lý do nho nhỏ nữa - -
Tịch Bạch muốn điều chỉnh tâm trạng bình tĩnh lại.
Vào buổi tối trước khi đi, cô chủ động đi tìm Tạ Tùy nhưng cậu không ở nhà. Tịch Bạch cầm điện thoại muốn gọi cho cậu, ngẩng đầu thấy cậu vắt túi xách trên vai, trong tay cầm một túi đồ ăn sẵn.
Tạ Tùy giật mình khi nhìn thấy Tịch Bạch, rất nhanh sau đó thay đổi thái độ, bước đến chỗ cô: “Sao giờ này còn đến đây?”
“Đến xem cậu có học hành nghiêm túc hay không?”
Tạ Tùy cười bâng quơ, hỏi: “Đã ăn gì chưa?”
“Chưa ăn.”
Cậu cầm chìa khóa mở cửa, dẫn Tịch Bạch vào nhà: “Hôm nay cậu có lộc ăn rồi.”
Căn phòng dọn gọn gàng ngăn nắp. Bây giờ cậu không hút thuốc nữa, trên bàn trà cũng không có đầu thuốc nào. Trên bàn học một đống sách vở tài liệu dày cộm, trang sách mở dừng lại chỗ cậu vừa mới xem xong.
“Tối nay có món cơm thịt kho.” Tạ Tùy bận rộn trong bếp, nói với Tịch Bạch: “Cậu tự chơi một chút đi.”
Tịch Bạch chậm rãi đi vào đứng bên cạnh phòng bếp, nhìn bóng dáng cao lớn của cậu, buồn tủi nói: “Ai đó thật là ngốc!”
Tạ Tùy nghiêng đầu liếc nhìn cô: “Làm sao vậy?”
“Không nhìn ra Tiểu Bạch dạo này hơi giận dỗi rồi.”
Tạ Tùy đặt dao thái thịt xuống, quay đầu hướng cô vẫy tay: “Qua đây.”
Tịch Bạch há miệng, cậu liền đem một miếng thịt bò kho ngon bổ vào trong miệng cô.
“Ăn ngon không?”
“Ngon.”
Cậu vuốt vuốt tóc cô, nhỏ tiếng nói: “Ra ngoài đợi tôi, sẽ xong nhanh thôi.”
Tịch Bạch quay đi ra cửa, đột nhiên nghĩ cô vào là để tính sổ cậu, làm sao lại dễ dàng để đồ ăn ngon mua chuộc rồi.
Đầu lưỡi hơi thoang thoảng hương vị thịt bò, khiến cô có cảm giác đói bụng rồi.
Tịch Bạch tức giận đi đến bàn học, cầm cuốn tài liệu phụ đạo dày nặng lên kiểm tra xem cậu có làm sai bài nào hay không.
Rất nghiêm túc. Phía trên là những bài cậu làm, còn có dấu bút sửa bài bằng mực đỏ.
Tịch Bạch thấy kì lạ. Cô lật cuốn tài liệu phụ đạo lại, phía trên bìa sách in mấy chữ to “Bí kíp phụ đạo Hằng Anh”.
Phụ đạo Hằng Anh những chữ này nghe rất quen thuộc. Tịch Bạch ngẫm nghĩ đột nhiên nhớ ra, còn không phải trước đây Tịch Minh Chí nói muốn đăng ký lớp phụ đạo cho Tịch Phi Phi hay sao?
Nghe nói lớp phụ đạo này mở chỉ những gia đình giàu có mới cho con đi học. Thời gian phụ đạo chỉ trong vòng nửa tháng, phí đăng ký đã hơn mấy chục vạn, thực sự cực kỳ tốn kém.
Tịch Bạch giật mình nhớ tới khoảng thời gian này Tạ Tùy thần thần bí bí không thấy đâu, thì ra không phải cố tình không nghe điện thoại của cô mà làm tham gia lớp phụ đạo Hằng Anh.
Nhưng tại sao cậu lại có thể đăng ký vào lớp học này, trung tâm này chưa bao giờ chiêu sinh ở những gia đình bình thường, những gia đình bình thường cũng không thể chi trả nỗi khoản học phí cao ngất ngưởng của lớp phụ đạo này.
Nhớ đến ngày thi đấu bóng rổ có thấy bóng dáng của Tịch Tĩnh, mọi nghi ngờ trong lòng Tịch Bạch đều đã được giải thích.
Cậu thực sự có mối quan hệ với Tịch Tĩnh.
Tạ Tùy mang bao tay cách nhiệt bên nồi cơm thịt kho nóng hổi từ bếp đi ra: “Ăn cơm thôi.”
Trong phòng trống không, người con gái ấy chẳng biết đã đi từ lúc nào.
Tạ Tùy tháo bao tay ra, nhặt cuốn tài liệu phụ đạo từ dưới đất lên, sắc mặt trở nên đen lại.
**
Tịch Bạch bỏ đi không nói, một mình đi trên con đường phồn hoa náo nhiệt, trong lòng trống rỗng, trong cổ họng có chút chát chua.
Phản bội - - hai chữ này giống như con dao sắc cứa vào lòng Tịch Bạch.
Trùng sinh một lần nữa, cô chỉ nghĩ để chính bản thân mình bình tâm, an ổn vượt qua cuộc đời này.
Là cậu thẳng thắn xông vào cuộc sống thầm lặng của cô, nhưng tại sao cậu lại có thể làm đảo loạn trái tim cô sau đó lại… phản bội cô.
Trên trời có những hạt mưa lớt phớt bay, tựa như lớp màn mỏng bao phủ lên thành phố này, mang đến cho những ngày mùa đông thêm lạnh lẽo cô độc.
Cô kéo chặt cổ áo lại.
Phía sau truyền tới tiếng chuông xe đạp vang giòn “đinh đinh” , Tịch Bạch quay đầu, mưa bụi bay, một chân của cậu chống xuống dừng xe lại.
Cậu lại vội đạp xe đuổi theo sau: “Tiểu Bạch thực sự giận rồi.”
Hai mắt sáng đỏ lên nhìn trừng trừng cậu, xoay người lên thang cuốn đi vào bên trong trung tâm thương mại.
Tạ Tùy lập tức xuống xe, để xe đạp dựa ở bên đường, sải chân nhanh bước về phía cầu thang, kéo cổ tay thon nhỏ của cô lại.
--
“Tôi làm Tiểu Bạch đau lòng rồi sao?” Giọng nói ôn nhu hơn bình thường.
Tịch Bạch trong lòng ủy khuất lập tức dâng tràn lên, cô cắn môi dưới hồng nhạt, cố gắng tránh né cậu.
Trán cậu hơi nhăn lại, cẩn thận ôm cô vào trong lòng: “Cậu làm sao vậy?”
Nhiệt độ lồng ngực ấm áp xuyên qua lớp quần áo mỏng truyền đến gương mặt cô, cô siết chặt áo cậu, nghẹn lời không nói.
“Cậu sao có thể thích người khác…”
Nửa câu sau, vì sự chua chát trong cổ họng khiến cô không thể nói ra, cô quả thực rất thích, rất thích Tạ Tùy rồi.
“Cậu theo đuổi tôi, sau khi tôi thích cậu thì… phản bội tôi.” Tịch Bạch không khống chế được cảm xúc, rũ mắt, âm thanh nghẹn ngào: “Con người cậu thật là khốn kiếp.”
Tạ Tùy bỗng bật cười, vì ý nghĩ của cô như vậy thật khó mà tin được: “Tôi thích ai nào?”
“Hôm đó tôi nhìn thấy chị họ đến.” Cô càng nói càng thêm ủy khuất, lại nói tiếp: “Chị ấy rất tốt, không có nam sinh nào có thể cự tuyệt được chị ấy.”
Nói ra, cô vẫn không có tự tin, Tịch Tĩnh trong nhà luôn là đứa trẻ được nhiều quan tâm nhất, là ánh sáng rực rỡ, mà cô… chỉ là một đứa trẻ đen tối cô đơn.
Trái tim kiên nghị của Tạ Tùy bị nước mắt của cô thấm đẫm, cậu nâng khuôn mặt cô, ngắm nhìn đôi mắt long lanh đầy nước mắt: “Tôi vĩnh viễn sẽ không phản bội cậu, biết tại sao không?”
Tịch Bạch ngước mắt, nhìn chàng trai trước mắt nóng bỏng, rực sáng như dải ngân hà.
“Cậu là lý tưởng của tôi, là lý do duy nhất để tôi yêu thương thế giới này.”
Vì vậy cậu tiếp nhận thứ Tịch Tĩnh tặng, tiếp nhận sự khinh miệt của chị ta.
“Còn về lớp phụ đạo là do Tịch Tĩnh muốn trả ơn nên giúp tôi đăng ký.”
Tịch Bạch rốt cuộc cũng buông kéo áo cậu, ngạc nhiên nhìn cậu.
Tạ Tùy kéo cô đến bên dãy ghế trong trung tâm thương mại ngồi xuống, thành thật kể mọi chuyện cho cô nghe: “Không nói cho cậu biết vì sẽ làm cậu lo sợ. Lúc trước tôi bắt gặp Tịch Tĩnh ở bên trong hẻm, có người đàn ông có ý muốn cầm ống kim tiêm dính máu nhiễm HIV đâm chị ấy.”
Tịch Bạch bụm miệng, đôi mắt đen đơn thuần lộ vẻ không thể tin.
“Việc này bọn Tưởng Trọng Ninh cũng biết, nếu cậu không tin, có thể hỏi chúng nó.”
Tịch Bạch lại nghĩ, mỗi lần Tịch Tĩnh đi ra ngoài đều có mấy người mặc quần áo giống như vệ sĩ đi bên cạnh. Trước đây Tịch Phi Phi luôn ở sau lưng lấy chuyện này ra cười nhạo Tịch Tĩnh, nói chị ý vào chính mình là tiểu thư nhà giàu nên muốn phô trương thanh thế như vậy.
Hiện tại Tịch Bạch mới hiểu được đây không phải là phô trương thanh thế, mà là Tịch Tĩnh thực sự rất được coi trọng khiến cho nhóm người nào đó kiêng kị mà ra tay. Dùng máu nhiễm HIV chích vào người chị đã cho thấy rõ được sự độc ác tàn nhẫn của bọn họ.
Thấy Tịch Bạch không nói lời nào, Tạ Tùy nghĩ rằng cô bị dọa rồi, cậu tiến lại gần cô hơn, tay siết chặt ôm cô tựa lên vai: “Không cần sợ, cậu có tôi rồi.”
Lông mi đen dài của cô bị nước mắt dính ướt trông như có một màn sương mỏng manh che đi đôi mắt.
Điểm nghi ngờ trong mấy qua được giải trừ, cô thở dài nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng hiểu chính bản thân thật ngu ngốc, thật sự ngốc hết thuốc chữa.
Khi mà cô vừa xấu hổ vừa hối hận, anh chàng bên cạnh tiến sát lại hôn trộm lên khóe môi cô.
Cậu cười như không cười, xoa xoa đầu cô: “Cậu đang nghĩ cái gì?”
“Không, không có gì, sao lại hôn trộm tôi.”
“Vậy thì giờ công khai hôn nhé?”
Tạ Tùy nói xong, lấy tay nâng cằm cô lên, đã rất lâu rồi không hôn cô, cậu rất nhớ hương vị của cô, dùng lực phát tiết cắn môi dưới của cô.
Lỗ tai Tịch Bạch bỗng đỏ ửng, cô muốn đẩy ra, nhỏ giọng ô ô rên rỉ, thở nhẹ, tiếng nói như nỉ non, cánh tay bị cậu cầm đem về ôm lấy bên hông cứng rắn của cậu.
Tịch Bạch không tự chủ được ôm chặt hông cậu hơn, cơ thể vùi sâu vào trong lồng ngực cậu, cố gắng tránh né anh chàng đang vừa hôn vừa mút: “Tạ Tùy, đau… đau…”
Tạ Tùy buông lỏng.
Khó khăn lắm mới đẩy được cậu ra, Tịch Bạch cả người mềm nhũn nằm úp lên ngực Tạ Tùy, chủ động ôm cậu tránh để cậu lại hôn nữa.
Tạ Tùy cười cười, mặc kệ cô gái trong lòng đang gục đầu trên xương quai xanh của cậu.
“Đau gì mà đau, ông đây còn chưa làm hết sức.”
Đôi môi phiến hồng của cô bị hôn đến tê dại, không còn cảm giác nào.
“Vốn đã đau rồi.” Cô nhỏ giọng lầm bầm.
“Vậy lần này tôi sẽ nhẹ nhàng.”
Cậu nâng cằm rồi hôn cô một lần nữa.
Lần này, Tạ Tùy không dám thô bạo nữa, cậu nhẹ nhàng mút vào, liếm láp, từng chút từng chút ép cô nghênh đón toàn bộ sự xâm lược của cậu.
Tịch Bạch không né tránh nữa, thử chủ động cùng cậu đấu lưỡi một chút, nhưng mà lại châm lên ngòi lửa trong lòng cậu, cậu vội vã né tránh, thậm chí ngồi cách xa cô một chút.
“Ăn hết rồi.” Tạ Tùy còn chút giận dữ muốn đạp xe đi: “Cậu ăn không khí đi.”
Tịch Bạch đánh nhẹ cậu một cái: “Sao lại như vậy?”
“Mau về nhà đi.” Tạ Tùy không dễ gì mới bình tĩnh lại, không dám mời cô về nhà nữa, lỡ may đêm nay cậu biến thành cầm thú thì sao.
“Được rồi.” Tịch Bạch buồn bực, dừng bước: “Tạ Tùy, sau này cậu có chuyện gì cũng đừng nói cho tôi nữa.”
Tạ Tùy khóe môi cong lên, ánh mắt dừng trên người cô: “Tiểu Bạch hình như lần đầu tiên cậu ghen vì tôi.”
Cậu lớn tiếng nói giống như một sợi lông vũ mong manh đậu trong tim cô.
Tịch Bạch hờn giận nhìn cậu: “Bạn trai tốt sẽ không để bạn gái phải ghen.”
“Tôi đồng ý.” Ánh mắt mang theo ý cười, nhưng vẻ mặt cậu chưa bao giờ nghiêm túc chân thành như vậy: “Đối với tôi, cậu có thể yên tâm.”
Lông mi khẽ run, mấy ngày nay, trong lòng cô luôn luôn oán giận, nghi ngờ vô căn cứ. Cô cũng đã suy nghĩ, nhưng cô không biết bản thân muốn một kết cục như thế nào. Mặc dù cô tự động viên bản thân, phải tin tưởng Tạ Tùy, nhưng mà… lòng vẫn lo lắng.
Bây giờ suy nghĩ kỹ lại, thì ra cô chỉ đang đợi một câu của cậu.
Cậu có thể yên tâm.
Cho dù cậu có thêm nhiều ánh hào quang hay bị xa lánh thì Tạ Tùy vĩnh viễn sẽ không phản bội cậu.
**
Qua năm mới, Tịch Bạch cùng đoàn từ thiện của tập đoàn Tịch thị khởi hành lên núi.
Mặc dù đường đi khó khăn, có chút xóc nảy, nhưng rất may có đường quốc lộ chạy thẳng vào trong thôn, không cần phải xuống xe đi bộ vào.
Thôn Bình Lương là thôn nghèo khó nằm sâu trong núi Bình Lương tỉnh Lâm, cũng chính là xóm núi mà tập đoàn Tịch thị giúp đỡ. Tịch Bạch nghe người đồng hành là chị họ Tịch Tĩnh nói trường học trong thôn đều do quỹ từ thiện của tập đoàn tu sửa.
Trong chiếc xe địa hình chạy xóc nảy, Tịch Tĩnh nói cho Tịch Bạch biết, sản nghiệp của tập đoàn Tịch thị rất lớn, trong mười năm trở lại đây phát triển nổi bật trong ngành sản xuất. Nếu như không làm nhiều chương trình từ thiện, quá mức phát triển chỉ sợ làm người khác ganh tị, làm từ thiện vừa hay giúp nhà họ Tịch che giấu bớt mũi nhọn.
Tịch Bạch nhìn cánh rừng rậm xanh lá bên ngoài cửa xe, gật đầu tán thành ý của chị.
Tuy rằng cô càng tin tưởng bà nội thực lòng muốn làm từ thiện hơn là dùng nó vì mục đích giảm bớt sự chú ý.
Từ nhỏ, bà nội đã dạy cho các chị em trong nhà, khi nghèo cố gắng nuôi sống bản thân, có thành tựu thì giúp đỡ mọi người, đây là nguyên tắc làm người của chính nhân quân tử.
Có thể không cần quá tốt, nhưng tuyệt đối không thể vô cảm. Trở thành một người quyền uy ưu tú rất dễ, nhưng để trở thành một người tốt lương thiện thì không dễ dàng chút nào.
Đi được nửa chặng đường, Tịch Tĩnh bị say xe, Tịch Bạch vẫn luôn chăm sóc cho chị, để chị dựa vào người cô nghỉ ngơi, còn bóc cam cho chị.
Tịch Tĩnh dựa vào người cô nghỉ ngơi, nhưng không lấy cam cô bóc ăn, còn nói chút xíu muốn đi đến nhà vệ sinh.
Tịch Bạch biết Tịch Tĩnh luôn luôn cẩn thận, ăn cái gì cũng phải cẩn thận. Cô nhún nhún vai, bỏ một miếng cam vào miệng nhai.
Nửa tiếng sau, chiếc xe Jeep cuối cùng cũng đến thôn Bình Lương.
Bởi vì thôn nối liền với đường quốc lộ nên không quá lạc hậu. Đường đi được tu sửa tương đối bằng phẳng, hai bên đường có nhiều tiệm bán quà vặt.
Chị em nhà học Tịch được sắp xếp ở tại một gia đình có điều kiện trong thôn. Là nhà tứ hợp viện, có một căn phòng nhỏ ở tầng hai, bên ngoài là tay nắm cửa sắt đầu sư tử.
Chủ nhân căn nhà này họ Cố, Tịch Tĩnh lễ phép chào hỏi, gọi một tiếng chú Cố, thím Cố.
Hai chú thím rất nhiệt tình quan tâm chăm sóc chị em, họ nói con trai lớn nhà họ được học đại học, tương lai tươi sáng, tất cả là nhờ vào sự giúp đỡ của Tịch thị.
Nhà họ Cố có hai anh em, anh trai tên Trường Sinh, hiện tại là sinh viên năm ba của một trường đại học danh tiếng ở thành phố Giang, thành tích học tập rất tốt, hằng năm còn nhận được học bổng. Nhìn qua là một chàng trai trầm mặc ít nói, nhìn sơ qua khuôn mặt gần giống với Tạ Tùy, xương gò má cao, đôi mắt sâu.
Người em gái năm nay chưa đến 10 tuổi, tên là Thiên Tuệ, hy vọng có thể ở trong thôn học tiểu học.
Từ tên gọi của hai anh em họ Cố, Tịch Bạch có thể hiểu được tình yêu thương tha thiết của ba mẹ đối với hai anh em, một người Trường Sinh, một người Thiên Tuệ, đều có ý nghĩa là mãi mãi trường tồn.
Mỗi khi Tịch Bạch nhìn thấy ba mẹ của người khác, cô nghĩ cho dù trong nhà ba mẹ có thiên vị thế nào nhưng cuối cùng vẫn yêu thương con cái.
Còn ba mẹ cô có thương yêu cô không. Tịch Bạch trải qua thời gian dài suy ngẫm, thật bi ai khi nhận ra câu trả lời là không.
Buổi tối, nhà họ Cố làm một bàn đầy thức ăn, có gà có cá, một gia đình bình thường lấy ra thành ý tốt nhất để tiếp đãi hai chị em.
Tịch Tĩnh tính cách cởi mở, rất biết cách nói chuyện, vì vậy không khí bữa ăn không quá mất tự nhiên, lại còn vui vẻ hòa thuận. Mà Tịch Bạch lại muốn thu mình một chút, không nói quá nhiều, cũng không quá tỏ vẻ làm khách.
Trong bữa ăn, chú thím Cố còn tự tay lột cho Tịch Bạch và Tịch Tĩnh mỗi người một quả trứng gà.
Chú Cố nói đây là trứng gà nhà mới đẻ ngày hôm qua, trong thành phố chưa chắc đã được ăn trứng gà nhà ngon như vậy.
Tịch Bạch nhận trái trứng trắng bóc, lấy đũa chọc vào, đưa lên miệng nhai. Mặc dù cảm thấy nó chẳng khác gì so với những trái trứng bình thường hay ăn nhưng cô nghĩ giá trị dinh dưỡng của nó chắc cao hơn.
Tịch Tĩnh cũng lễ phép nhận rồi nói cảm ơn, nhưng mà trứng gà vẫn luôn nằm trong chén cơm, không đụng miếng nào.
Không chỉ là trứng gà, ngay cả một bàn đầy ắp đồ ăn, chị cũng không đụng đũa, chỉ gắp rau xanh ăn với cơm trắng.
Chị họ cô được nuông chiều từ nhỏ, thứ nhất có thể không ăn quen đồ ăn ở gia đình nông thôn, thứ hai có thể chị sợ không sạch sẽ.
Gia đình họ Cố là gia đình làm nông, hằng năm lao động trên ruộng đồng, cho dù khi họ nấu ăn đã rửa tay sạch sẽ, nhưng Tịch Tĩnh vẫn cảm thấy còn… bẩn.
Thừa dịp lúc ba mẹ Cố đi vào trong bếp dọn dẹp rửa chén, Tịch Tĩnh lén lút đem quả trứng gà ra vườn cho chú chó nhỏ ăn.
Nhưng mà khi quay người lại, bắt gặp con trai lớn nhà họ Cố - Cố Trường Sinh đang lặng lẽ nhìn vào cô.
Tịch Tĩnh bị cặp mắt mắt đen sâu nhìn chằm chằm khiến cô chột dạ.
Cố Trường Sinh lại không nói gì mà quay người rời đi. Cả một đêm, Tịch Tĩnh trong lòng thấy lo lắng.
Đêm tới, hai vợ chồng sắp xếp cho chị em Tịch Tĩnh và Tịch Bạch ngủ chung một phòng để hai cô nghỉ ngơi. Bởi vì đi một đoạn đường dài, Tịch Tĩnh đã sớm lên giường nằm nghỉ, tay cầm điện thoại xem cổ phiếu.
Tịch Bạch làm bài tập trên một bàn học nhỏ. Thiên Tuệ gõ cửa đi vào phòng, muốn nhờ hai chị giúp nhóc giảng những chỗ không hiểu trong sách.
Thiên Tuệ nhìn về phía Tịch Tĩnh đang nằm trên giường xem điện thoại, nhóc nghĩ là chị không bận gì cả, liền đi đến trước mặt chị, lễ phép hỏi: “Chị ơi, bài toán này chị có thể giảng giúp em không?”
Tịch Tĩnh đang xem giá cổ phiếu, không thể phân tâm được, chậm rãi nói: “Chị tốt nghiệp lâu rồi. Rất nhiều kiến thức trung học chị không nhớ nữa, em đi hỏi chị Tịch Bạch đi.”
Thiên Tuệ muốn giải thích rằng nhóc … thực sự mới học tiểu học thôi. Lúc này Tịch Bạch bỏ tài liệu phụ đạo xuống, nói với Thiên Tuệ: “Qua đây chị xem nào.”
“Dạ, cảm ơn chị.”
Toán tiểu học đối với Tịch Bạch rất đơn giản. Cô chỉ cần dùng mấy phút để giảng ý nghĩa và công thức cho Thiên Tuệ, sau đó còn dặn nhóc tự giải để tìm ra đáp án.
Thiên Tuệ muốn cảm ơn với Tịch Bạch nên lấy kẹo hạnh nhân từ trong túi đưa cho cô. Tịch Bạch tươi cười nhận kẹo hạnh nhân, nói rằng mấy ngày tới nếu có bài nào không hiểu thì có thể tìm chị hỏi.
Đợi Thiên Tuệ ra khỏi phòng, Tịch Tĩnh mới chầm chậm nói với Tịch Bạch: “Tiểu Bạch, làm người đừng quá tốt.”
Tịch Bạch không hiểu lời chị: “Dạ?”
Tịch Tĩnh bỏ điện thoại xuống, chuẩn bị chỉ dạy cho Tịch Bạch: “Thời gian của em rất quý giá, phí phạm lên những chuyện này không đáng. Nếu như còn bài không hiểu, ngày mai nhóc con có thể lên trường hỏi thầy cô. Nếu như những ngày sắp tới em đều giúp nhóc con phụ đạo làm bài tập về nhà thì thời gian của em sẽ bị lãng phí.”
“Em không nghĩ nhiều như vậy.”
“Vì vậy chị mới nói em là quá tốt.”
Tịch Bạch nhún vai, bỏ kẹo hạnh nhân vào túi, không nói gì thêm.
Tịch Tĩnh là người rất quan tâm đến thời gian và hiệu suất công việc nên không thể trách chị được. Nhưng Tịch Bạch cũng nghĩ giảng bài cho nhóc con cũng không tốn bao nhiêu thời gian cả.
Buổi tối, Tịch Tĩnh nói với vợ chồng nhà họ Cố rằng cô không quen ngủ chung giường với người khác. Vì vậy gia đình họ đã xếp cho Tịch Bạch một cái giường khác để trong phòng.
Tịch Tĩnh là con một trong nhà, được nuông chiều từ nhỏ nên có thể hiểu. Chỉ cần chị không làm gì quá đáng, Tịch Bạch vẫn sẽ đối tốt với chị.
Sau khi tắt đèn, Tịch Bạch nằm vào ổ chăn, nghe tiếng thở đều đều của Tịch Tĩnh, cô biết chị vẫn chưa ngủ.
Lâu sau đó, Tịch Tĩnh nói: “Tiểu Bạch, em có muốn vị trí người thừa kế tập đoàn Tịch thị không?”
Tịch Bạch giật mình kinh ngạc, không ngờ Tịch Tĩnh đột nhiên lại hỏi cô vấn đề này. Một khi đã như vậy, cô cũng thẳng thắn bày tỏ mong muốn: “Có.”
Tịch Tĩnh khẽ cười: “Nhưng mà Tiểu Bạch, em nên biết ý nghĩa của việc lựa chọn con đường này là như thế nào.”
“Em biết.”
“Không, em không biết.” Tịch Tĩnh quay người lại, bóng tối phủ khắp căn phòng, hướng về giường đối diện nói: “Bất cứ chuyện gì cũng có cái giá của nó. Có được quyền lực cao nhất và giàu sang phú quý, ngược lại em sẽ mất đi những thứ quý giá nhất như tự do, vui vẻ hay là… người em thương yêu nhất.”
Tịch Bạch cười khểnh không nói gì, cô làm sao không biết điều này được, nhưng cô có lựa chọn sao, không có.
Nếu cô không thể nào có quyền lựa chọn sinh trong một gia đình quyền thế, bất luận cô chạy đến chân trời góc bể, Tịch Minh Chí và Đào Gia Chi cũng sẽ không bỏ qua cho cô.
Ngoài sống, chỉ có chết.
“Em không có chọn lựa.”
“Em đương nhiên có.” Tịch Tĩnh lên tiếng: “Chị có một đề nghị em có thể tham khảo.”
“Đề nghị gì?”
“Chị rất thích em và Tạ Tùy. Chị sẽ nâng đỡ các em nếu giúp chị đạt được tâm nguyện. Chị sẽ cho hai đứa một tương lai tươi sáng, thế nào?”