Lần này xem như Tạ Tùy học được một bài học. Tịch Bạch một lần nữa đeo sợi dây Bạch Ngọc Quan Âm vào cổ cậu, cậu cẩn thận nâng niu miếng ngọc rồi bỏ vào bên trong cổ áo, thề rằng dù có mất đi tính mạng cũng tuyệt đối không để làm mất chiếc vòng ngọc này thêm lần nào nữa.
Tịch Bạch cảnh cáo, nhéo vào lòng bàn tay cậu và nói, nói bậy gì vậy, chỉ là một chiếc vòng mặt ngọc, tặng cậu là vì muốn bảo hộ bình an.
Tạ Tùy vui vẻ gật đầu, nhớ kỹ lời cô nói.
Tạ Tùy nghĩ dù bây giờ cậu không thể lên đài đánh quyền nhưng muốn kiếm tiền thì còn có rất nhiều cách khác nhau. Cậu tin rằng chỉ cần bản thân cố gắng thì may mắn sẽ tới.
Còn về miếng ngọc kia, theo lời của Tịch Bạch thì miếng ngọc được lấy từ chỗ của Lệ Sâm.
Tưởng Trọng Ninh nói người đầu tư lớn nhất cho phòng quyền anh chính là Lệ Sâm.
Tạ Tùy căn bản không tin lời anh ta nói miếng ngọc là do nhân viên dọn vệ sinh nhặt được. Mặc dù lúc đó cậu bị đánh đến đầu óc choáng váng nhưng một chút ý thức vẫn còn, cậu rõ ràng nhớ rằng có một người đàn ông đã giật miếng ngọc từ trên người cậu, sau đó còn giẫm lên tay cậu.
Bây giờ nghĩ lại người đó chính là Lệ Sâm.
Chu Khải nói có người đặt cược anh ta thắng, sẽ đưa anh 20 vạn nếu thắng cuộc. Chuyện này nhất định do Lệ Sâm làm, mục đích là muốn dạy dỗ cậu.
Xem ra không chỉ có mình Tạ Tùy xem Lệ Sâm là đối thủ, thân phận tình địch giữa con trai với nhau luôn xảy ra một cảm biến hooc môn ngoại sinh kỳ lạ, quả thực cả hai người đều cảm thấy đối phương không vừa mắt.
Tạ Tùy mỗi ngày nhìn Tịch Bạch lật xem những tài liệu Lệ Sâm đưa cho cô, trong lòng rất khó chịu, thò móng vuốt chó đập vào cuốn sách Tịch Bạch đang xem.
“Muốn thi vào đại học S?”
“Đương nhiên.” Tịch Bạch đẩy tay cậu ra: “Đại học S là một trường danh tiếng mà.”
Khóe mắt Tạ Tùy híp lại, nở nụ cười mỉa mai: “Là vì ở đại học S có người đó sao?”
“……”
Tịch Bạch nghẹn lời, bình thường ăn giấm chua của Trần Triết Dương hay của người qua đường A, người qua đường B nào đó còn tính, đằng này Lệ Sâm ở xa như vậy cũng mà cậu cũng ăn giấm chua được.
Tay Tịch Bạch nhẹ nhàng xoa xoa mặt Tạ Tùy: “Người nào đó là hũ giấm sao?”
Khuôn mặt Tạ Tùy căng ra, có chết cũng không chịu nhận: “Đời này không biết ghen là gì?”
Tịch Bạch kẽ cười không nói thêm, tiếp tục đọc sách. Rất lâu sau đó, Tạ Tùy lén lút đem mặt đặt phía trước cuốn sách cô đang xem, mở to đôi mắt long lanh nhìn cô.
Lông mi rất dài, khuôn mặt anh tuấn, làm cho lòng cô có chút ngứa ngáy, không nhịn được mà vuốt vuốt lên tóc cậu.
Tạ Tùy cũng ngoan ngoãn cọ cọ vào tay cô giống như chú cún nhỏ.
“Tạ Tùy à, nếu như lúc nào cậu cũng ngoan như thế này thì thật tốt.”
Tạ Tùy kêu lên: “Cả đời này không thể cứ ngoan như thế này…”
Cậu chưa nói hết câu đã cảm thấy như bị ai đánh vào mặt.
Tịch Bạch nắm lấy cằm của cậu rồi nhẹ nhàng quát lên: “Cậu ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, tôi sẽ bảo vệ cậu.”
“Cậu bảo vệ tôi?” Tạ Tùy tránh cánh tay của cô: “Ông đây làm vậy thì còn tính là đàn ông hay không?”
“Đợi cậu trưởng thành rồi hãy nói.” Tịch Bạch cười nói: “Trưởng thành mới tính là đàn ông.”
Tạ Tùy cau mày lầu bầu vài câu, tiếp tục nhìn trên giấy nháp cô vẽ các hình đồ thị, rồi đột nhiên cậu nói: “Cậu nói cái gì mà người thừa kế, tôi thấy không đáng tin.”
Tịch Bạch hiếu kỳ ngẩng đầu lên hỏi: “Sao cậu lại nghĩ như vậy?”
Tạ Tùy thiếu chút nữa nói ra chuyện gặp mặt Tịch Tĩnh, nhưng cậu đã nhịn lại không nói, sợ cô bị dọa.
“Trong bất cứ chuyện gì, lợi ích và nguy hiểm luôn là mối quan hệ trực tiếp với nhau, cậu muốn có của cải vô hạn, tất nhiên cậu sẽ phải trả một cái giá xứng đáng, tôi không thể để cậu gặp nguy hiểm được.”
Tạ Tùy ngồi thẳng dậy nghiêm túc nói: “Tôi sẽ cho cậu một tương lai tươi sáng nhưng cần mất một thời gian nữa, chỉ mong cậu tin tưởng tôi.”
Tịch Bạch nghe thấy lời thề son sắt của chàng trai muốn cho cô tương lai, không kìm lòng được mà tim đập nhanh hơn.
Đáy mắt chàng trai trẻ đen láy, nhưng bao hàm phảng phất cuồn cuồn những ngôi sao sáng.
Tịch Bạch mạnh mẽ gật đầu: “Tạ Tùy, từ đầu đến cuối tôi luôn tin tưởng cậu.”
Trùng sinh sống lại, có tiếc nuối, cũng có không can tâm, nhưng đối diện với chàng trai từng ngày từng ngày nỗ lực cố gắng thay đổi, cậu chính là tất cả mong ước của cô.
**
Tạ Tùy đã thay đổi rất nhiều. Chưa bao giờ cậu nổi nóng như vậy, cậu tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua cho những người tính kế trên người cậu.
Trong khuôn viên yên tĩnh đại học S, Tạ Tùy đang đi tìm Lệ Sâm để làm rõ mọi chuyện.
Khi Lệ Sâm nhìn thấy sợi dây tơ hồng một lần nữa đeo trên cổ Tạ Tùy, đáy mắt lạnh lẽo rõ rệt.
Tạ Tùy giống như cố ý thị uy với anh, cậu cố tình lấy sợi dây Bạch Ngọc Quan Âm ra treo trước ngực. Miếng bạch ngọc yên tĩnh sáng lóa trước ánh nắng, làm cho Lệ Sâm cảm giác vô cùng chói mắt.
Tạ Tùy bước nhanh đến nắm lấy vai của Lệ Sâm đẩy lên trên tường, giọng lạnh lùng nói: “Đằng trước cướp đồ của tôi, sau lưng lại bôi xấu tôi với bạn gái của tôi, giám đốc Lệ anh cũng thật rảnh rỗi.”
Toàn thân Tạ Tùy thoát ra vẻ hung hãn lưu manh, trái ngược hoàn toàn với khí chất chính nhân quân tử của Lệ Sâm.
Lệ Sâm lùi vài bước về phía sau, nhìn cậu cười lạnh nói: “Mới vài ngày mà vết thương trên người cậu đã khỏi rồi sao?”
Lời này nói ra đã chứng minh thừa nhận việc Chu Khải chơi thuốc lên võ đài là có liên quan đến anh ta.
“Muốn giở trò với ông đây sao?” Khóe mắt Tạ Tùy híp lại: “Nhìn trúng bạn gái của tôi đúng không?”
Lệ Sâm sắc mặt trầm xuống, hừ nhẹ: “Bạn gái của cậu, cậu xứng sao?”
Tạ Tùy tiến về phía trước nắm lấy cổ áo, tay vỗ vỗ lên mặt anh ta –
“Ông đây không xứng, anh xứng, vậy anh đi hỏi thử cô ấy xem có đồng ý bỏ kẻ nghèo kém này rồi đi theo thái tử gia tập đoàn Lệ thị hay không.”
Lệ Sâm tóm lấy Tạ Tùy rồi làm động tác khiêu khích tương tự, nhưng mà bàn về đánh nhau anh không thể đánh lại Tạ Tùy được, hơn nữa bên cạnh cậu còn có Tưởng Trọng Ninh và Tùng Dụ Chu, tình thế là một chọi ba, anh chỉ có thể nhẫn nhịn để Tạ Tùy làm khó dễ.
“Học sinh cấp 3 đã yêu đương, cậu thực sự nghĩ tôi sẽ để tâm đến cậu sao?”
Lệ Sâm chỉ vào văn phòng cao nhất của trung tâm thương mại khu CBD: “Người thừa kế tập đoàn Tịch Thị, căn phòng trên cùng ở tòa nhà cao nhất kia thuộc về cô ấy.”
Lệ Sâm khinh miệt nhìn Tạ Tùy: “Cậu là cái thá gì, cậu đứng bên cạnh cô ấy thì chỉ là một loại rác bẩn.”
Tạ Tùy gật gật đầu, xoay người bước hai bước rồi bỗng nhiên quay lại, đánh một quyền thật mạnh lên mặt Lệ Sâm.
Lệ Sâm bị nện một quyền làm người lảo đảo, ngã trên mặt đất.
Tạ Tùy ra tay nhanh mạnh, cảm giác răng trong cùng như bị lung lay, chưa đợi anh đứng lên, Tạ Tùy đi tới, một cước đạp lên tay, dùng lực như muốn nghiền nát.
Ngày đó Lệ Sâm cũng đã xoay nghiến tay cậu làm vậy, con người Tạ Tùy trước giờ có thù tất báo.
Trong họng Lệ Sâm phát ra tiếng kêu rên.
Tùng Dụ Chu và Tưởng Trọng Ninh hai người nhìn nhau không hẹn mà đi đến chỗ Tạ Tùy, đề phòng cậu gây ra án mạng.
Tạ Tùy lạnh lùng nhìn Lệ Sâm đang nằm trên mặt đất, giống như trước đây anh ta đứng trước mặt cậu khinh miệt liếc nhìn: “Tôi không là cái thá gì, không tiền không thế, nhưng mạng tôi cứng, nắm tay tôi càng cứng, nếu như anh muốn bức tôi chết, tôi cũng sẽ kéo anh chết theo.”
Nắm quyền cứng rắn ráng xuống người Lệ Sâm, khiến anh ta hộc máu.
Tùng Dụ Chu nhanh chóng kéo tách Tạ Tùy ra.
“Tạ Tùy, cậu chỉ làm được thế này thôi sao?” Lệ Sâm quỳ rạp trên mặt đất, khóe miệng nhếch lên cười lạnh: “Dùng bạo lực để giải quyết vấn đề?”
“Anh xem cái này là bạo lực?” Tạ Tùy hạ thấp người xuống, sắc mặt không đổi, liếc nhìn: “Có phần còn nhẹ nhàng, những cú đấm này là do mưu đồ của anh mà ra.”
“Tôi nhìn ra Tịch Bạch rất có dã tâm.” Lệ Sâm lau vết máu trên miệng, cố gắng chống đầu gối đứng lên: “Nhưng cô ấy muốn vị trí đó, chỉ có thể tôi mới giúp được cô ấy. Vừa hay, nếu như bà nội Tịch biết được người thừa kế mà bà đã chỉ định đang qua lại với một tên rác rưởi như cậu, thì bà sẽ nghĩ gì? Sự tồn tại của cậu vĩnh viễn là vết nhơ của cô ấy.”
Tạ Tùy kiên nhẫn chờ anh ta nói xong rồi bình tĩnh đáp lại: “Lệ Sâm, anh hiểu Tiểu Bạch được bao nhiêu?”
Vấn đề này tựa hồ như làm Lệ Sâm trấn tĩnh lại. Trong trí nhớ của anh, khi còn nhỏ Tiểu Bạch hay thẹn thùng mà nhút nhát, làm cho người khác có cảm giác muốn bảo vệ cô. Nhưng khi nhìn thấy cô trong bữa tiệc, cô kéo đàn Cello, tài đánh đàn làm mọi người xung quanh kinh ngạc cảm thán, con người cô ôn nhã mà trầm tĩnh, lời nói cử chỉ đều tự nhiên khéo léo.
Lệ Sâm kinh ngạc, không thể ngờ một cô bé nhu nhược yếu đuối, lại đột nhiên trở nên tự tin, ưu tú.
Tạ Tùy hỏi anh hiểu rõ cô bao nhiêu, Lệ Sâm không biết nên trả lời thế nào. Khi lên cấp ba, anh đã sớm hoàn thành chương trình học, rồi đi theo người lớn trong nhà xuất ngoại du học một thời gian để gia tăng thêm hiểu biết.
Tịch Bạch những năm qua trải qua chuyện gì, anh đều không biết, cũng chưa từng nghĩ đến cảm nhận của cô.
“Tôi không cần phải hiểu cô ấy, người tôi chọn là người thừa kế tập đoàn Tịch thị, với thân phận như vậy của cô ấy, rất nhiều việc cô ấy không thể lựa chọn. Cho dù cậu theo đuổi được cô ấy, cũng không biểu thị được tương lai của hai người.”
“Anh biết Tiểu Bạch ghét nhất gì không?”
Lệ Sâm đương nhiên không biết.
Tạ Tùy vỗ nhẹ lên miếng Bạch Ngọc Quan Âm trên ngực, nhìn về phía Lệ Sâm lớn tiếng nói: “Cô ấy ghét nhất chính là trở thành người bị phụ thuộc, ghét bị người khác thao túng. Vì vậy, không phải tôi theo đuổi được cô ấy, mà là cô ấy chọn tôi, chọn tương lai có tôi.”
Mặt Lệ Sâm biến sắc.
Đúng lúc này, một cậu nhóc đeo cặp sách chạy đến trước mặt Lệ Sâm, dang hai tay bảo vệ anh: “Tôi không cho phép anh ức hiếp anh trai tôi.”
Trong ánh mắt của Tạ Tùy lóe lên tia kinh ngạc khi nhìn cậu nhóc này.
“Tiểu Ý, sao em lại đến đây?”
Lệ Sâm không ngờ tên nhóc này lại đột nhiên chạy đến trường học của anh.
“Em vừa tan học nên muốn cùng anh về nhà đó.” Lệ Tiểu Ý hung dữ nhìn Tạ Tùy, dùng tay đánh lên người Tạ Tùy: “Người xấu! Tại sao anh lại bắt nạt anh trai tôi?”
Tạ Tùy không đánh trẻ con, ngược lại là Tưởng Trọng Ninh đi tới kéo cậu nhóc đó ra: “Nhóc thối, còn muốn làm loạn hả?”
Lệ Sâm kéo cậu nhóc ra phía sau bảo vệ, nhìn Tạ Tùy nói: “Em trai tôi không liên quan đến chuyện này.”
“Tôi cũng không ra tay với trẻ con.”
Đánh cũng đã đánh, chuyện cần nói cũng đã nói rõ, Tạ Tùy không muốn nói thêm với anh ta, quay người rời đi.
Cậu nghe thấy lời trẻ con hỏi Lệ Sâm: “Anh, tại sao anh ấy lại bắt nạt anh vậy?”
Lệ Sâm trả lời lại: “Cậu ấy không bắt nạt anh, bọn anh đang nói chuyện thôi.”
Tưởng Trọng Ninh và Tùng Dụ Chu liền chạy theo.
“Quá thoải mái với anh ta rồi.” Tưởng Trọng Ninh tức giận nói.
“Đạo nghĩa giang hồ, không thể đánh nhau trước mặt trẻ em, anh Hai.”
“Xem như anh ta may mắn.”
Tạ Tùy bỗng nhiên dừng bước chân lại.
Tưởng Trọng Ninh và Tùng Dụ Chu khó hiểu nhìn cậu: “Anh Tùy, làm sao vậy?”
Một lúc lâu sau, Tạ Tùy trả lời: “Thằng nhóc kia… là em trai tôi.”
**
Bên trong quán ăn, Tùng Dụ Chu gọi mấy ly bia, Tưởng Trọng Ninh đã ngồi cắn hạt dưa.
Vừa cắn hạt dưa vừa nghe câu chuyện gia đình cẩu huyết, rất quá đáng. Tùng Dụ Chu tuy rằng cũng nghĩ như vậy nhưng cũng làm theo Tưởng Trọng Ninh trong tay cầm nắm hạt dưa rồi cắn.
Khi nhìn thấy cậu nhóc kia, Tạ Tùy mới nhớ lại mẹ cậu Trình Tiêu đã gả vào một nhà giàu có, hóa ra là nhà họ Lệ.
Nhà giàu đúng thật là nhà giàu, khó trách bà ta luôn kiêng kị về sự tồn tại của Tạ Tùy.
Tạ Tùy nhớ đến chuyện lúc nhỏ, khi đó Trình Tiêu đưa tiền cho một thím hàng xóm sát vách, nhờ thím chăm sóc Tạ Tùy, rồi từ đó không quay về nữa.
Lên cấp Hai thì Tạ Tùy mới biết được việc này, cậu hiểu rõ bản thân mình chính là sợi dây trói buộc mẹ, cậu quyết cự tuyệt dùng tiền của Trình Tiêu đưa, cũng không muốn ăn nhờ ở đậu, thà rằng tự mình đi phụ rửa chén ở phía sau nhà ăn, tự kiếm tiền nuôi bản thân.
Mấy năm đó cậu lăn lộn ở tầng lớp dưới cùng của xã hội, việc gì cậu cũng làm qua, làm bảo vệ quán bar, đi đánh nhau thuê, sau này học đánh quyền anh, vừa mới bắt đầu học bị đánh đến mặt mũi bầm tím, nhưng tư chất thông minh, học hỏi nhanh chóng, tự mình tìm tòi, dần dần xương khớp cứng rắn, đầu lại cứng, nắm đấm càng mạnh mẽ, vì vậy cậu chưa từng bị thua.
Những việc này, Trình Tiêu chưa từng để ý.
Tạ Tùy chưa bao giờ xem bà ta là mẹ mình, con của bà ta không có bất cứ quan hệ gì với cậu.
Tưởng Trọng Ninh biểu cảm thâm trầm: “Thì ra anh và Lệ Sâm… có chung một em trai. Hai người hoàn toàn không chỉ đơn giản là tình địch, mối quan hệ này thật ghê gớm.”
Tùng Dụ Chu ngẫm nghĩ một lát, bỗng nhiên nói ra: “Bỏ qua cho em nếu hỏi một vấn đề không liên quan, em chỉ muốn hỏi Lệ Sâm không phải người thừa kế tập đoàn Lệ thị sao?”
“Đúng rồi, người trong phòng boxing đều nói như vậy, tập đoàn Lệ thị chỉ có duy nhất một người thừa kế.” Tưởng Trọng Ninh lại hỏi: “Nhưng mà sao cậu hỏi vấn đề này?”
“Cậu suy nghĩ kỹ đi, đứa nhỏ kia là em trai ruột của Tạ Tùy, cũng là em trai ruột của Lệ Sâm, cậu nói xem khi nó trưởng thành rồi thì có uy hiếp đến vị trí thừa kế của Lệ Sâm hay không?”
“Mẹ kiếp, cậu cũng thật máu chó đó, cậu nghĩ đây là cung đấu tranh đoạt ngôi vị hoàng đế hả?.”
Cậu nghĩ đến người con gái đang chật vật trong con hẻm sâu vắng vào buổi tối hôm đó, những ống kim tiêm bị nhiễm virus HIV, còn có nét mặt như đã quen thuộc của Tịch Tĩnh…
Hiện thực không giống như phim ảnh, mà hiện thực còn thê thảm hơn phim ảnh nữa.
**
Cuối tuần, tại sân bóng rổ.
Tạ Tùy cùng bạn học đang tập luyện chuẩn bị cho cuộc thi bóng rổ các lớp vào tuần sau, đây là hoạt động tập thể lớp cuối cùng trước kì thi đại học. Bọn người Tạ Tùy mặc dù thành tích học tập không bằng mấy con gà chăm chỉ của lớp trọng điểm, nhưng về các loại hoạt động thể dục thì bọn họ là số một.
Lớp của Tạ Tùy vừa hay đối đầu với lớp của Trần Triết Dương, cậu nhất định sẽ cho cậu ta biết lợi hại là như thế nào.
Tạ Tùy một mình ném bóng 3 điểm, tiêu sái thong dong dẫn bóng, khi gần đến khung lưới, Tùng Dụ Chu đột nhiên kêu lên: “Nhìn phía cửa.”
Một cậu nhóc mặc bồ đồ quần yếm đứng bên cạnh cửa, thò đầu ngó nghiêng dáo dác lén lút nhìn về phía cậu.
Thấy Tạ Tùy nhìn qua thì cậu nhóc liền vội vàng xoay người trốn ở phía sau tường.
“Thằng nhóc kia không phải là em của Lệ Sâm sao?”
Tạ Tùy ném bóng, đi về hướng cậu nhóc đó.
Cậu nhóc thấy cậu đi qua liền chạy trốn, Tạ Tùy bước nhanh vài bước đuổi theo, một tay kéo cậu nhóc lại.
Lệ Tiểu Ý khoa tay múa chân, thở hổn hển nói: “Trời ơi, anh trai xấu, mau buông ra!”
“Anh trai xấu?” Tạ Tùy cười lạnh buông tay: “Mẹ nó ai là anh mày, mày đừng gọi lung tung.”
Lệ Tiểu Ý lùi hai bước về sau, sửa sang lại cổ áo, động tác giống y như của Lệ Sâm.
Trẻ con lớn lên trong những gia đình giàu sang đều dạy dỗ rất kỹ lưỡng như vậy.
Lệ Tiểu Ý chu môi hồng hồng, biểu tình không được tự nhiên: “Em mới không thích người anh trai như anh đâu.”
Không thể không nói, cậu nhóc này thật đáng yêu, làn da trắng nõn má phúng phính, giống như búp bê nhỏ.
Khi Tạ Tùy bằng tuổi với cậu nhóc bây giờ, cậu không được sạch sẽ tinh tươm như vậy, khi đó cậu ăn mặc quần áo bẩn thỉu, trên mặt lúc nào cũng có bùn đất.
“Nhóc con, em bao nhiêu tuổi?”
“Em năm nay tám tuổi.” Lệ Tiểu Ý trả lời: “Em học lớp Hai.”
“Nhóc phá hoại.”
Lệ Tiểu Ý nói giọng trẻ con hỏi Tạ Tùy: “Hôm đó tại sao anh lại ức hiếp anh Lệ Sâm?”
“Làm sao, đến báo thù cho anh trai à?” Tạ Tùy khoanh tay liếc nhìn cậu nhóc: “Tay nhỏ chân ngắn, gập lại là có thể gãy ngay lập tức.”
Lệ Tiểu Ý lùi về sau phòng bị, giải thích: “Em đến đây không phải để trả thù, em tìm anh về chuyện khác.”
Cậu nhóc nói xong liền lấy từ trong cặp sách một tấm hình đưa cho Tạ Tùy xem: “Người trong ảnh chính là anh sao?”
Tạ Tùy nhìn tờ giấy chứng nhận với nhiều nếp gấp nhăn nhóm, đó là ảnh chụp khi cậu mới nhập học vào lớp 10, trong ảnh cậu mặc một áo thun cũ màu xanh, lúc đó đang thịnh hành để tóc húi cua, gò má cao, khuôn mặt nghiêm nghị, con ngươi màu tối lộ ra vẻ ngông cuồng.
“Hình trên này là anh đúng không?”
“Nhóc con tìm được ở đâu ra?”
“Trong ngăn tủ của mẹ.” Lệ Tiểu Ý ánh mắt long lanh nhìn chằm chằm Tạ Tùy, quan sát vẻ mặt cậu: “Trước đây nghe người làm trong nhà nói chuyện, thật lâu trước đây mẹ có một người con trai, sau này có em liền không muốn người con trai kia nữa, cho nên… là anh sao?”
Tạ Tùy nhớ lại, vào lúc nhập học, Trình Tiêu đưa cậu đi làm thủ tục nhập học, có lẽ tờ giấy chứng nhận này rơi ở chỗ bà ta.
“Nhảm nhí.” Tạ Tùy không muốn nói chuyện liền quay người bỏ đi.
“Đợi một xíu.” Lệ Tiểu Ý liền vội vàng kéo Tạ Tùy lại, thần thần bí bí hỏi cậu: “Anh thực sự là người anh kia của em sao? Em chỉ muốn biết rõ ràng chuyện này thôi.”
Tạ Tùy nhét tấm hình vào trong túi, tay đẩy đầu cậu nhóc ra: “Không phải, đừng tìm anh.”
Lệ Tiểu Ý nhất quyết không tha mà đuổi theo, kéo một góc áo của Tạ Tùy: “Em cảm thấy đúng là vậy rồi, anh xem, anh và em cũng có chút giống nhau mà.”
Tạ Tùy bị cậu nhóc theo sau có chút nén giận, quay đầu đè vai cậu nhóc lại, lớn tiếng nói: “Anh của nhóc không phải là anh, anh của nhóc bây giờ đang ngồi ở văn phòng tập đoàn Lệ thị, hiểu không?”
Có lẽ vì bị biểu cảm hung dữ của cậu hù dọa, Lệ Tiểu Ý hoảng sợ gật đầu.
Tạ Tùy buông tay, dặn dò cậu nhóc: “Về sau đừng tìm anh, cũng đừng cùng bất cứ ai nhắc đến việc này.”
Lệ Tiểu Ý chần chừ một lát lại hỏi: “Anh tên là gì?”
Tạ Tùy sốt ruột nói: “Cút, nếu không ông đây sẽ đánh.”
“…”
Tạ Tiểu Ý là một đứa trẻ kiên nhẫn, nhóc lại chạy đến phía trước Tạ Tùy, cản đường lại hỏi: “Hôm đó anh nói sẽ không đánh trẻ con.”
Tạ Tùy như bị chọc khó chịu: “Em cuối cùng muốn làm sao?”
“Em muốn biết sự thật, anh rốt cuộc có phải anh trai của em hay không?”
“Không phải. Mau đi đi.”
“Sao anh lại hung dữ như vậy, sao không thể nói chuyện nhẹ nhàng.” Nhóc con bĩu môi đi tới đánh lên người Tạ Tùy.
“Nhóc con, đừng chọc tức anh, ông đây ngoại trừ không đánh bạn gái, còn lại…”
Lệ Tiểu Ý lại khẽ đánh cậu, lại nói lý lẽ: “Nếu anh là anh trai của em, vậy anh sẽ không thể đánh em.”
Tạ Tùy: ….
Cậu bị nhóc con này làm tức chết mất.
Ngay lúc đó, một giọng nói trong trẻo cất lên: “Này, làm gì vậy?”
Tịch Bạch sải bước đi tới, che chở Tạ Tùy, hung hăng nhìn Lệ Tiểu Ý: “Em bắt nạt bạn trai chị.”
Lệ Tiểu Ý nhìn chị gái xinh đẹp phía trước, chớp chớp đôi mắt to trong veo như vô hại, khó tin mà nói: “Em… bắt nạt anh ấy?”
Thực lực chênh lệch quá xa xôi.
Tạ Tùy cảm thấy buồn cười, trong lòng nhẫn nhịn nhìn sự việc diễn ra, cậu ôm cánh tay nhìn cô tức giận dạy bảo cậu nhóc.
Tịch Bạch thực sự như đang bảo vệ cháu trai, mặc kệ sự cách biệt này, bất mãn nói: “Nhóc con, tại sao em đánh cậu ấy?”
“Em…”
Lệ Tiểu Ý lắp bắp giải thích: “Em chỉ là… muốn hỏi anh ấy một chuyện, nhưng anh ấy không hợp tác.”
“Không hợp tác em liền đánh cậu ấy.” Tịch Bạch dạy dỗ: “Cậu ấy không phải sợ em, chỉ là không muốn so đo với em. Nhưng em không thể dựa vào việc mình còn nhỏ mà tùy tiện bắt nạt người khác, em nên dùng lời nói để giải thích với cậu ấy. Em nhìn khuỷu tay của cậu ấy này, một quyền có thể đánh bay em đi đó.”
“Ô… em xin lỗi.” Lệ Tiểu Ý đỏ mặt, bị chị xinh đẹp ghét bỏ, trong lòng cậu nhóc cảm thấy buồn bực: “Em sai rồi, em không nên “bắt nạt” anh ấy.”
Tịch Bạch đương nhiên không phải cố ý hung dữ với cậu nhóc, nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cậu nhóc, không đành lòng, ngồi xổm xuống vỗ vỗ vai cậu: “Vậy em muốn hỏi cậu ấy chuyện gì, nói cho chị biết, chị sẽ giúp em hỏi.”
Lệ Tiểu Ý chỉ vào Tạ Tùy nói: “Em… em muốn biết anh ấy có phải là anh trai em hay không?”
Tịch Bạch mở to hai mắt, nhìn mặt nhóc con, lại quay đầu nhìn Tạ Tùy, thực sự, mặt mũi hai người có chút giống nhau.
“Em trai?” Cô quay đầu hỏi Tạ Tùy: “Em trai ruột?”
Tạ Tùy đưa tay giấu trong túi, một lời cũng không nói, dựa vào tường, sắc mặt trầm lạnh.
Tịch Bạch thấy cậu trầm mặc, liền biết cậu không muốn trả lời vấn đề này, cô đơn giản nói với Lệ Tiểu Ý: “Nhóc con, không còn sớm nữa, em nên về nhà đi nếu không ba mẹ sẽ lo lắng đó.”
“Nhưng em… rất vất vả mới gặp được anh ấy.”
Cậu nhóc mấy ngày nay tan học đều đi bộ trước cổng trường cao trung Đức Tân, hôm nay thật khó khăn mới nhìn thấy Tạ Tùy, lần sau không biết khi nào mới gặp được.
“Em có anh trai.” Tạ Tùy lạnh lùng nói: “Anh đối với em không có bất cứ liên quan gì, sau này đừng tìm anh.”
Lệ Tiểu Ý cắn môi nhỏ xinh, trên mặt hiện lên biểu tình phức tạp: “Thôi vậy, từ nay em sẽ tới tìm anh nữa, nếu anh cảm thấy không thích, em sẽ giải thích.”
Nhìn bóng dáng cậu bé đi mất, Tịch Bạch quay đầu nói với Tạ Tùy: “Em trai cậu… rất thông minh.”
Sự thông minh và chững chạc vượt xa so với số tuổi của cậu nhóc.
“Đừng nói nó là em trai tôi.” Tạ Tùy bình bĩnh nói: “Không phải quan hệ cùng huyết thống, chỉ là họ hàng.”
Lời nói này Tịch Bạch đồng cảm, suy ngẫm.
“Không có quan hệ máu mủ, cũng có thể là người thân.”
Tạ Tùy gật đầu đồng ý, không có quan hệ máu mủ nhưng cũng có thể là người thân. Trên thế giới này Tiểu Bạch là người thân duy nhất của cậu. Bàn tay cậu đặt trên gáy Tiểu Bạch, nhẹ nhàng vuốt ve cần cổ nhẵn nhụi của cô, khiến cô hơi ngứa ngáy.
“Tiểu Bạch, là người thân nên không có gì phải giấu diếm, cũng sẽ tha thứ vô điều kiện đúng không.”
“Đương nhiên.”
“Tôi muốn nói với cậu một chuyện.”
Tịch Bạch nhìn người nào đó biểu cảm nghiêm túc, có chút lo âu: “Nói đi.”
Tạ Tùy hít sâu, trầm giọng nói: “Tôi đã đánh Lệ Sâm.”
“…”
“Nhưng tôi có lý do.”
“Cậu bị điên rồi sao.”
“Không, miếng ngọc của tôi là do anh ta lấy đi.” Tạ Tùy giải thích: “Anh ta không phải người tốt, cậu đừng tiếp xúc với anh ta.”
Tịch Bạch đột nhiên nắm lấy áo Tạ Tùy, nặng nề đem cậu đè lên trên tường: “Lệ Sâm không phải người tốt, vậy cậu chọc anh ta làm gì?”
Tạ Tùy giật mình, phát ra một tiếng không phục: “Hả?”
Cô sao lại nói với cậu như vậy.
Ít nhất trước mặt Tịch Bạch, Lệ Sâm luôn sắm vai một người anh trai dịu dàng, ấm áp, cậu còn nghĩ rằng Tịch Bạch sẽ không phòng bị Lệ Sâm.
“Cậu biết.”
Tịch Bạch làm sao có khả năng không biết, vì cô trùng sinh sống lại một lần. Kiếp trước Lệ Sâm trở thành người thừa kế tập đoàn Lệ thị, ngắn ngủi trong vài năm đã loại bỏ được dị nghị, củng cố địa vị, đem tập đoàn Lệ thị hướng đến vị trí đỉnh cao trong ngành sản xuất, loại người máu lạnh sắc bén như vậy đã làm không biết bao nhiêu chuyện không quang minh chính đại, chỉ là người ngoài không nhận ra.
Anh ta thậm chí vì muốn có được Tịch thị đã cưới Tịch Tĩnh, nhưng mà cuộc hôn nhân của hai người không quá hạnh phúc. Lúc ấy Tịch Bạch ốc không mang nổi mình ốc nên cũng không đặc biệt chú ý đến việc trong gia tộc mình.
Tạ Tùy nhăn mày nói: “Cậu biết, cậu còn nhận tài liệu ôn tập từ anh ta.”
“Lệ Sâm đưa cho tôi những tài liệu rất quý, tôi vì cái gì mà không tiếp nhận.”
“Xí, con người cậu…”
Cậu không biết phải nói gì, Tiểu Bạch thông minh và độc lập hơn cậu nhiều, nhưng cậu cũng rất lo lắng.
“Tạ Tùy, bắt đầu từ hôm nay, cậu phải tránh xa Lệ Sâm càng xa càng tốt, không được phép chọc tức anh ta nữa.” Tịch Bạch nghiêm khắc căn dặn cậu: “Cậu nghe rõ chưa?”
Tư thế cường hào của cô, tuy rằng tay chân cô khẳng khiu không thể trấn áp được Tạ Tùy nhưng cậu can tâm tình nguyện bị cô đàn áp.
“Tiểu Bạch, cậu nên hiểu rõ trọng điểm sự việc, không phải tôi chọc anh ta mà là anh ta chọc tôi.”
“Anh ta vô duyên vô cớ làm sao đi chọc cậu?”
Tạ Tùy duỗi cánh tay thon dài, búng lên trán cô một cái: “Thật sự không biết?”
Tịch Bạch không phản ứng lại: “Tôi biết cái gì?”
Tạ Tùy nhịn rất lâu, lời nói đến bên miệng nhưng vẫn nuốt trở vào: “Bỏ đi, không có việc gì.”
Cậu không muốn nói có Tịch Bạch biết Lệ Sâm cũng có ý với cô.
“Tóm lại, cậu nên biết bạn trai cậu kết thù với anh ta, về sau cậu tránh xa anh ta ra.”
Tịch Bạch không phục nói lại: “Cậu kết thù chứ không phải tôi.”
Tạ Tùy nâng cằm cô, nhìn chăm chú vào đôi mắt to trong suốt kia: “Vợ chồng một thể, đồng lòng đối địch, đạo lý này cậu hiểu chứ?”
“Ai cùng vợ chồng một thể với cậu?”
Tạ Tùy cười rạng rỡ: “Mặc dù hiện tại chưa cùng “một thể”, nhưng sẽ có một ngày, đương nhiên tôi cũng không ngại làm trước.”