Làm Hải Vương Lại Gặp Phải Dấm Vương

Chương 4

Trước Sau

break

Hạnh Lam mơ một giấc mơ.
Anh mơ thấy khi bọn họ mới quen nhau.
Anh ngồi ở trong thư viện, có người bỗng nhiên nhẹ nhàng gõ gõ vào mặt bàn chỗ anh đang ngồi: "Bạn học, tặng cậu cái này."Hạnh Lam vừa định từ chối thì người kia đã đưa đồ vật trong tay cho anh. Là một trang giấy, có vẻ như là vừa được xé ra từ quyển vở nào đó. Trên mặt giấy còn vẽ hình của một người. Mà người được vẽ chính là Hạnh Lam khi anh đang đọc sách bên cửa sổ. Đường nét không nhiều nhưng lại có thể khắc họa từng nét thần sắc của anh vô xùng tỉ mỉ.Hạnh Lam sửng sốt, người vừa tới cũng đã mỉm cười rời đi.
Người nọ có một đôi mắt thật xinh đẹp, trong ánh mắt phảng phất có ánh thủy quang.
Sau đó, người kia còn gửi lời kết bạn WeChat cho anh.
Hạnh Lam vốn sẽ không kết bạn với người xa lạ, nhưng mà ngày đó không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại chấp nhận lời mời kết bạn này.
Lại sau đó nữa, anh giống như thường xuyên gặp được người có đôi mắt xinh đẹp ấy.
Khi đi ăn cơm anh gặp được cậu, khi chạy bộ gặp được cậu, khi đi học cũng gặp được cậu.
Lúc ấy, Hạnh Lam thường đi làm gia sư tại nhà.
Có một ngày, giờ dạy kết thúc muộn hơn ngày thường một chút anh liền thấy được một bóng dáng quen thuộc đứng dưới tán cây.
“Sao cậu lại ở đây?" Hạnh Lam có chút ngoài ý muốn.
“Tôi tiện đường đi qua bên này thôi.” Người này cười nói: “Đồng thời cũng mong có thể cùng anh về trường học."
“Sao cậu lại biết tôi ở đây?” Hạnh Lam không nói có đồng ý cùng cậu về trường hay không, cũng không nói lời từ chối.
“Tâm linh cảm ứng.” Tư Nhạc cười nói, thấy Hạnh Lam nhíu mày, bất đắc dĩ mỉm cười: “Thôi được rồi, tôi hỏi chuyện từ bạn cùng phòng của anh. Bọn họ nói anh đi dạy gia sư ở đây.” Bước chân của Hạnh Lam vẫn không dừng lại bỗng nhiên nói: “Cậu thích tôi sao?”
Tư Nhạc dừng chân lại, một lát sau cậu lại cất giọng cười nói: “Tôi có thể thích anh sao?”
Hạnh Lam nghiêm túc mà suy nghĩ: “Tôi không chán ghét việc cậu thích tôi.”
Sau đó, bọn họ ở bên nhau.
Tư Nhạc thật sự đúng là một người bạn trai hoàn mỹ.
Cậu không tiếc rẻ nói lời yêu thương với anh.
Cậu cũng sẽ nhớ kỹ những ngày kỷ niệm của bọn họ để có thể chuẩn bị quà thật tốt.
Bất luận anh nói với cậu chuyện gì, cậu vẫn sẽ nghiêm túc lắng nghe rồi mới đáp lời.
Cậu lớn lên đẹp trai, kỹ thuật hôn rất tốt, kỹ năng trên giường rất tốt.
Được cùng cậu ở bên nhau anh cảm thấy mọi thứ đều thật vui vẻ
“Bảo bảo.”
Hạnh Lam cảm giác mông lung mà mở to mắt, đối diện với một đôi mắt liễm diễm mắt đào hoa: “Sao em đã về rồi vậy?”
“Không phải anh nhớ em sao?” Tư Nhạc cười: “Vậy nên em mới trở lại đây nè.”
Hạnh Lam bỗng nhiên mở to mắt, ánh vào mi mắt chính là một mảnh hắc ám, không biết là trời chưa sáng hay do ánh sáng bên ngoài không thể xuyên qua tấm màn che tường dày kia.
Không có Tư Nhạc, cái gì cũng không có.
Hạnh Lam mò mẫm nhồi dậy trong bóng đêm.
Cho nên, vì không còn nhiệt tình như trước nữa, giống như một khinh khí cầu vốn đang căng phồng lại bị xẹp xuống, sao có thể không cảm giác được chứ?

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc