Làm Hải Vương Lại Gặp Phải Dấm Vương

Chương 3

Trước Sau

break

Hạnh Lam mặc nguyên bộ trang bị trượt tuyết, mang theo kính bảo vệ mắt, thong thả trượt tuyết ở đường trượt sơ cấp cho người mới tập. Bên người anh có rất nhiều người đi tới đi lui, ồn ào nhốn nháo, Hạnh Lam không thích ầm ĩ.
Mặc dù Tư Nhạc cũng đã dạy sơ qua cho anh về kỹ thuật trượt tuyết nhưng mà anh học khá chậm, cố gắng lắm mới chỉ có thể đứng thăng bằng trên sân trượt tuyết di chuyển một chút. Lúc này chỉ có một mình anh.
Tư Nhạc thì đã phải về nhà. Một người bác của cậu không cẩn thận bị ngã gãy chân nên Tư Nhạc phải vội vã về thăm.
“Anh chỉ có một mình thôi sao? Có cần người hỗ trợ không?" Một nam sinh vóc người cao ráo lướt ngang thật nhanh qua bên người anh sau đó vòng chân hình chữ S để giảm tốc độ rồi ngừng lại ở bên cạnh. Dưới ván trượt tuyết bắn ra vài tia tuyết vụn.
Hạnh Lam lắc đầu, lãnh đạm nói: “Cảm ơn, không cần đâu.”
Ánh mắt anh bỗng nhiên ngưng lại, cách đó không xa có một người có thân hình rất giống Tư Nhạc. Một đôi chân dài, phía dưới mũ lộ ra vài sợi tóc hơi cong. Mặc dù anh chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng người kia nhưng từ dáng người và phong cách quần áo liền có thể lập tức nhận ra người kia quá giống Tư Nhạc - một người vốn dĩ không nên xuất hiện ở đây.
Mà bên cạnh cậu ta còn có một người đàn ông khác. Cậu ta đang đỡ lấy cánh tay của người đó, kiên nhẫn dạy hắn ta từng chút một.
Sắc mặt Hạnh Lam lạnh như băng, anh nhanh chóng lao về phía hai người kia. Tuy rằng anh vẫn có thể miễn cưỡng di chuyển trên sân trượt tuyết nhưng lại chưa được học cách dừng lại.
Hai người phía trước cũng giật mình, khó khăn lắm mới có thể né tránh sang một bên, còn Hạnh Lam thì không may mắn như vậy, chỉ có thể ngã ngồi trên mặt tuyết.
Trên mặt tuyết có khá mềm mại nên cảm giác không đau lắm.
“Anh không sao chứ?” Hai người phía trước lập tức lại gần, mỗi người một bên nâng Hạnh Lam dậy.
Anh chàng lớn lên cũng rất điển trai nhưng không phải Tư Nhạc.
Hạnh Lam nhẹ nhàng thở ra, vội vàng xin lỗi hai người xa lạ suýt nữa vì anh mà gặp phải nguy hiểm này: "Thật ngại quá, xin lỗi hai người."
“Không có việc gì.” Hai người đối diện anh đĩnh đạc xua xua tay: “Nhưng mà anh trượt như vậy quá nguy hiểm, còn may là thân thủ chúng tôi cũng nhanh nhẹn nên mới tránh kịp. Anh đừng có di chuyển nhanh như vậy nữa nhé."
Hạnh Lam đuối lý, yên lặng đồng ý.
Anh cũng không còn tâm tư nào tiếp tục trượt tuyết nữa nên ngồi sang một bên, nhắn tin cho Tư Nhạc “Bác của em sao rồi?”
Có lẽ Tư Nhạc chưa đọc được tin nhắn nên mãi lâu sau cũng không thấy cậu nhắn lại.
Hạnh Lam không về nhà mình, giống như Tư Nhạc ở. Tuy rằng hai ngày này Tư Nhạc không ở đây nhưng anh vẫn ở lại nhà Tư Nhạc như cũ.
Buổi tối, rốt cuộc Tư Nhạc cũng phản hồi tin nhắn của anh: "Bác ấy bị gãy xương, có lẽ cần tĩnh dưỡng một đoạn thời gian.”
Hạnh Lam lập tức gọi điện video cho cậu.
Tư Nhạc nhanh chóng tiếp nhận cuộc gọi. Cặp mắt miễn diễm đào hoa của cậu tựa như đang mỉm cười: "Sao vậy? Anh nhớ em rồi sao?"Ánh mắt Hạnh Lam đảo qua phía sau cậu, có thể thấy bức tường màu lam cùng một phần của chiếc giường: "Em về nhà sao?"
“Đúng vậy, em vừa đến nhà.” Tư Nhạc quay ngược màn hình điện thoại rồi đảo quanh phòng một vòng: "Cho anh tham quan phòng của em này."
Trong lòng Hạnh Lam vừa động, bỗng nhiên nói: “Cần anh đến đó cùng em không?"
Tư Nhạc tựa hồ sửng sốt một chút, cười nói: “Không cần đâu, buổi tối ngày mai là em đã về lại rồi. Ngoan ngoãn ở nhà chờ em đó.” Trong đôi mắt đào hoa của Tư Nhạc mang theo ý cười ái muội.
“Được.”
Hai người nói chuyện phiếm vài câu rồi kết thúc cuộc gọi video.
Hạnh Lam trầm mặc nhìn xuống ảnh ngược của mình dưới trên màn hình di động.
Anh đang nghĩ cái gì vậy? Tại sao càng ngày anh lại càng ghen tuông, càng hoài nghi, càng bất an như vậy chứ?
Hết thảy giống như đều không có gì thay đổi, nhưng mà, dường như không còn nhiệt tình như trước nữa, không còn cảm giác như trước nữa.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc