Sau khi ông rời đi không lâu, Vân Thúy Hà phát hiện mình mang thai, rất nhanh sau đó Lục Tinh Hà cũng được sinh ra, hắn chín tuổi trở thành đồng sinh trẻ tuổi nhất của trấn Nam Bình.
Lúc ấy Vân thị mang song thai, lúc sinh cực kỳ nguy hiểm, nghe nói sau khi sinh xong đứa trẻ cơ thể bà đã chịu tổn thương, phải dùng thuốc duy trì lâu dài, cái giá bỏ ra cực lớn.
Nuôi bốn nương con có nghĩa là trong nhà có bốn miệng cơm đang chờ và khoản phí thuốc kếch xù, thế là Lục Tinh Bình và Lục Tinh An vẫn chưa được nửa tuổi, gia nãi đã chia nhà của bọn họ.
Cũng may lúc chia nhà có chia cho bọn họ cái nhà tranh bây giờ để cư trú.
Lúc ấy Lục Tinh Hà mười một tuổi, làm trong nhà đại ca, đương nhiên phải gánh vác toàn bộ gia đình thôi.
Đây cũng là lý do tại sao hắn mười tám tuổi rồi nhưng vẫn chưa thành thân, không chỉ vì nghèo rớt mùng tơi, mà người gả đến còn có khả năng phải chăm sóc người một nhà người ta, cho dù điều kiện tự thân của Lục Tinh Hà có tốt đến đâu, cô nương người ta cũng phải do dự mãi.
Dù sao, người ta cũng phải sống thực tế.
...
Bởi vì gia trưởng Lục gia cũng chỉ là một mình nữ nhân Vân Thúy Hà, có đi vào viện tử Lục gia thì cũng có chút câu nệ.
Một nữ nhân mang theo ba đứa nhỏ sống tới bây giờ, nghĩ thôi cũng biết Lục gia thời gian qua đã cực khổ như thế nào.
"Lục Tinh Hà đâu?" Sở Đại Sơn hỏi.
Vân Thúy Hà mang hai cái ghế từ trong nhà ra ngoài, bảo hai người ngồi xuống, dù sao thì cha con Sở gia cũng là nam nhân đến từ bên ngoài, bà không có nam nhân đương gia, để cho người ta vào nhà sẽ khiến thiên hạ vô duyên vô cớ đàm tiếu.
Nghe thấy Sở Đại Sơn hỏi đại nhi tử nhà mình, khuôn mặt của Vân Thúy Hà lộ vẻ u sầu.
"Trước kia Tinh Hà đi gánh nước tưới ruộng, sắp được hai tháng rồi, đừng nói trong ruộng, đến nước sông thấy cả đáy. Cũng không biết năm nay có thể có chút thu hoạch hay không.” Bà nói xong rồi nhìn về Lục Tinh Bình ở trước cửa: "Tinh Bình, chắc là đại ca con đang trên đường về nhà, con nhanh nhẹn mau đi đón để đại con con mau chóng về nhà đi.”
"Được rồi!"
Giọng nói cứng rắn của Lục Tinh Bình vừa vang lên, đã không thấy bóng người đâu cả.
Sở Hữu Tiền nghe thấy Lục Tinh Hà sắp về nhà, trong lòng có hơi sợ hãi.
Lục gia nghèo thì nghèo, nhưng đại nhi tử nhà bọn họ không dễ bị lừa, không chỉ thông minh, mà sức lực còn lớn đến mức kỳ lạ.
Lỡ như hắn cảm thấy Nhị Nha quá nhỏ, không đồng ý, để cho mình đưa về thì làm sao bây giờ?
Nghĩ tới đây, ông bưng nước trà lên uống một hơi cạn sạch, rồi sốt ruột bận bịu hoảng hốt lôi Sở Đại Sơn rời đi.
Vân Thúy Hà nói vài câu ý muốn giữ người lại, nhưng thấy đúng thật hai người không có ý ở lại nên bà quay người vào phòng bếp, tiếp tục làm việc.