Sau khi Sở Nguyệt dọn hai bộ quần áo của mình xong thì cũng đi vào phòng bếp.
"Nương, con tới giúp người nhé."
Vân Thúy Hà bận bịu nhưng vẫn xua tay: "Không cần, chỉ có hai cái bánh bột ngô, nếu nhàn rỗi thì Nguyệt Nguyệt giúp nương mang bát đũa lên đi."
"Vâng ạ."
Sở Nguyệt vui vẻ đồng ý.
Đúng lúc này, giọng nói hưng phấn của Lục Tinh Bình truyền từ đằng xa đến.
Thấy bà sắp té, Sở Nguyệt ở gần bà nhất đã vội đỡ Vân Thúy Hà.
“Mau đem ghế dựa lại đây.”
Sở Nguyệt nhìn thấy ghế dựa ở cách đó không xa.
Tay chân Lục Tinh Bình tê cứng kéo ghế dựa tới, Lục Tinh Hà tiến tới cùng Sở Nguyệt đỡ Vân Thúy Hà ngồi xuống ghế dựa.
Sở Nguyệt thả lỏng tay, nàng nhanh tay tháo đai lưng cho Vân Thúy Hà, để bà dễ thở hơn, sau đó nàng dùng tay ấn huyệt Bách Hội¹ và huyệt Tứ Thần Thông² trên đầu bà.
(¹) Theo các sách cổ, bách hội là huyệt trung tâm, có nhiều chức năng quan trọng trong đó chức năng chính là khai khiếu, tức phong, định thần, thăng dương, tiềm can dương... điều trị các bệnh tim đập nhanh, ngạt mũi, hoa mắt, đau đầu, mất ngủ.
(²) Vị trí: Tứ thần thông bao gồm 4 huyệt ở đỉnh đầu, có vị trí nằm xung quanh huyệt bách hội, cách huyệt bách hội phía trước, phía sau và hai bên một thốn (chiều dài của đốt giữa ngón thứ 3). Tác dụng: Tăng cường khí huyết vùng đầu, cải thiện tinh thần, hỗ trợ điều trị mất ngủ, đau đầu, chóng mặt.
Vừa ấn, vừa trấn an bà.
“Nương, thật ra con đi theo để chăm sóc người cũng không sao cả, nói tóm lại bây giờ con còn nhỏ, cùng lắm thì người cứ đối xử với con như nữ nhi của người thôi. Con sẽ làm thiệt nhiều công việc, cũng sẽ kiếm tiền mua đồ dùng trong nhà, nhất định sẽ không ăn không uống không ở nhà đâu ạ.”
Hiện tại tạm thời nàng phải sống dựa vào mẹ con nhà Lục gia, hồi còn ở Sở gia có lẽ giờ này nàng đã bị ba mình bán thêm lần nữa rồi.
Ít nhất nàng cũng tiếp xúc với họ một thời gian, quả thật mẹ con Vân Thị không xấu.
Một lúc sau, cảm xúc Vân Thị dần ổn định hơn, hô hấp cũng đã đều trở lại.
Bà nhìn Sở Nguyệt đúng ở phía sau, bà duỗi tay vỗ vào mu bàn tay nàng.
“Đứa trẻ ngoan.” Nói xong bà lại thở dài nói tiếp: “Haiz! Vẫn là nữ nhi như áo bông tri kỷ của nương, tốt gấp mất lần thằng bé nhà này.”
Sở Nguyệt tiến hành kiểm tra một loạt cho Vân Thúy Hà, Lục Tinh Hà đều nhìn thấy hết.
Hắn nhìn nàng với vẻ mặt kinh ngạc.
“Ngươi hiểu y thuật sao?”
Sở Nguyệt nhướng mày.
Tuy nàng không còn nhớ ký ức ở kiếp trước lắm, cũng không biết mình chết thế nào, nhưng nàng vẫn mơ hồ biết được mình là sinh viên sắp tốt nghiệp ở đại học y.
Tuy kinh nghiệm không nhiều, không chuyên về Trung y, nhưng nàng vẫn có thể xử lý những bệnh đơn giản.
Chỉ là nàng muốn làm trò trước mặt Lục Tinh Hà, mà nàng không thể nói được, nếu nói ra thì có lẽ người ta sẽ coi nàng như quái vật mất.