Sở Nguyệt có chút xấu hổ, nhưng vẫn cười với hắn một cái, nắm chặt gói đồ trên vai, đi cùng Sở Hữu Tiền và Sở Đại Sơn vào trong viện.
Vân Thúy Hà vội vàng nhìn về phía một đứa con trai khác: "Tinh An, con đi rót nước cho ông thông gia đại cữu tử, với cả tẩu tẩu con đi."
Cậu bé hơi kiềm chế rồi ầm ừ một tiếng, sau đó mới xoay người đi phòng bếp.
Lục Tinh Bình và Lục Tinh An là huynh đệ song sinh, cùng tám tuổi, điều khiến cho Sở Nguyệt cảm thấy kỳ lạ chính là dáng người hai người không hề giống, đến cả tính cách cũng khác biệt như trời và đêm.
Vân Thúy Hà đi về phía Sở Nguyệt, cô bé trước mặt hơi gầy, nhưng vẻ ngoài lại vô cùng xinh đẹp, đôi mắt tròn xoe sáng lung linh, nhìn thôi cũng biết là một đứa trẻ thông minh.
Vân thị nhận lấy gói đồ trên người nàng, kéo lấy tay nàng, cười dịu dàng,
"Đi đường dài có mệt không?"
Sở Nguyệt còn chưa nói gì, Sở Đại Sơn đã nói trước: "Người nông thôn chúng ta đều là người thô kệch, chẳng qua cũng chỉ gần nửa ngày đường núi mà thôi, có cái gì mà mệt với chẳng không chứ?"
Nụ cười trên mặt Vân Thúy Hà cứng đờ.
Bảo sao hôm qua bà nghe ngóng với người ta, mọi người đều nói nữ nhi Sở gia sống không dễ dàng, có người cha yêu cờ bạc, có nương ích kỷ bất công, còn có huynh đệ không coi muội muội là con người. Có người thân như vậy sống tốt được mới lạ đó.
Sở Nguyệt cũng không thèm để ý đến Sở Đại Sơn, cười nhạt nói: "Đa tạ thẩm đã quan tâm, ta không sao."
Nhìn cô gái nhỏ thiện lương vô hại trước mặt, Vân Thúy Hà cảm thấy thích trong lòng.
"Nguyệt Nguyệt thật ngốc, sau này con sẽ là nương tử trẻ của Tinh Hà, nên gọi ta là nương."
Sở Nguyệt cúi đầu xuống, dùng thanh âm cực kỳ nhỏ lên tiếng gọi: "Nương."
"Ài!" Vân Thúy Hà thân mật kéo tay của nàng, đi vào trong một căn phòng nhỏ: "Đây là phòng của Tinh Hà, sau này con ở cùng thằng bé ở đây, Nguyệt Nguyệt dọn dẹp đồ của con trước đi, nương ra ngoài chào hỏi khách."
Nói xong bà đưa gói đồ của Sở Nguyệt cho nàng rồi đi ra cửa.
Sở Nguyệt đánh giá căn nhà tranh này, mặc dù hơi cổ nhưng sạch sẽ gọn gàng, trong phòng có một giường một bàn, cuối giường có vài bộ y phục đặt gọn gàng.
Trên bàn phía trước cửa sổ bày bút mực, bên cạnh còn có một chồng sách nhỏ chất đống.
Sở Nguyệt tiến lên, cầm lấy cuốn sách nhỏ thô sơ mở ra, kiểu chữ mạnh mẽ có lực, khí quyển sung mãn bên trên quyển sổ đẹp cứ như được in ra vậy.
Hơn nữa nội dung bên trên đều giống nhau, chắc là một trong những cách Lục Tinh Hà dùng để kiếm tiền.
Trước đó nàng biết được tình hình cơ bản của Lục gia từ trong miệng nương nàng - Triệu Xuân Hoa, cha của Lục Tinh Hà là tú tài duy nhất của thôn Bán Pha, chín năm trước vào thành đi thi xong thì mất tích.
Rất nhiều người nghe đồn ông đã đắc tội quan lớn rồi bị hại.