Làm Đoá Hắc Liên Hoa Tâm Cơ Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 9

Trước Sau

break

Chủ quầy là một người phụ nữ trung niên, ngay khi nhìn thấy Bạch Ấu Ấu, ánh mắt bà ta lập tức sáng rực lên, trong mắt như thể có tia X-quang, muốn nhìn xuyên thấu cả nội tạng của Bạch Ấu Ấu. 

Trong khoảnh khắc đó, Bạch Ấu Ấu cảm thấy mình giống như miếng thịt heo đang chờ bị làm thịt trên thớt, cảm giác này khiến cô thấy không thoải mái, lông mày khẽ nhíu lại.

“Con búp bê này bao nhiêu tiền?”

Cô lại hỏi một lần nữa, hàng lông mày đang nhíu nhẹ khiến cả người cô thoáng mang vài phần u sầu, trông thật sự đáng thương.

Lúc này bà chủ quầy mới phản ứng lại: “Con búp bê này một trăm đồng, mua không?”

“Đắt quá.”

Bạch Ấu Ấu nghĩ đến số tiền lẻ trong túi mình.

Từ khi cô tự học thành tài kỹ năng bạch liên hoa, cô chưa bao giờ lâm vào cảnh túng thiếu như thế này.

Mặt Bạch Ấu Ấu hơi đỏ: “Có thể bớt chút không ạ?”

“Không bớt được.” Bà chủ quầy phẩy tay, ánh mắt nhìn Bạch Ấu Ấu tuy không còn nóng rực như ban đầu nhưng vẫn có thể thấy trong mắt bà ta có cảm giác cháy bỏng. 

Thấy được vẻ lúng túng trên mặt Bạch Ấu Ấu, bà ta cười nói: “Trừ khi…”

“Trừ khi gì ạ?”

“Trừ khi cô thêm WeChat của tôi.”

Bà chủ nói vậy, Bạch Ấu Ấu kinh ngạc há miệng, bất lực nhìn về phía Triệu Dương, đúng lúc bắt gặp ánh mắt suy tư của anh ấy, ánh mắt cô cụp xuống, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ nói: “Anh thêm giúp em được không?”

Bà chủ liếc nhìn Triệu Dương, lập tức nhíu mày, lẩm bẩm: “Thêm một thằng đàn ông thúi làm gì?”

Bạch Ấu Ấu lùi lại hai bước.

Bà chủ quýnh quáng: “Cô gái à, chỉ cần cô chịu thêm tôi thì tôi sẽ tặng cô hai con búp bê luôn, được không?”

“Không cần đâu.”

Bạch Ấu Ấu cảnh giác nhìn bà chủ một cái, giống như một con thú nhỏ bị hoảng sợ, cô kéo tay áo Triệu Dương rồi lao vào đám đông, hoàn toàn không để cho bà chủ có cơ hội nói thêm lời nào nữa. 

Đợi đi được một đoạn rồi, cô mới thở hổn hển, hoảng hốt nói: “Chủ quầy này thật đáng sợ, bà ta… Bà ta chẳng lẽ là…”

Vẻ mặt suy tư lúc nãy của Triệu Dương hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nụ cười đầy vẻ thích thú: “Cũng không chừng đấy, nên cô phải cẩn thận.”

Anh ấy ngừng lại một chút rồi hỏi: “Cô là con gái, sao lại nghĩ không thông mà chạy đến nơi như trấn Đào Hoa này vậy?”

Câu nói nghe thì đơn giản nhưng Bạch Ấu Ấu lại cảm nhận được ý dò xét trong đó, cô buồn bã cúi đầu, hàng mi dài khẽ run như cánh bướm muốn bay đi: “Vì em cũng muốn đến gặp Đào Hoa Tiên Nhân.”

“Nhà em… Nhà em không giàu có gì nhưng vì em xinh đẹp, họ… Họ đã nảy sinh những ý định khác, họ muốn em…”

Bạch Ấu Ấu hít một hơi thật sâu, đôi tay nhỏ siết chặt lấy cổ áo mình, cả người toát lên vẻ yếu đuối, bất lực.

Đôi mắt xinh đẹp, trong veo kia rưng rưng lệ, ướt đẫm đầy đáng thương: “Đào Hoa Tiên Nhân là hy vọng cuối cùng của em, em… Em thật sự hy vọng mình có thể được Đào Hoa Tiên Nhân chọn trúng, như vậy thì họ sẽ không ép em làm những việc mà em không muốn làm nữa.”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc