Ba anh bảo anh dùng biệt thự đó để tiếp đãi bạn bè, nói như vậy thì họ sẽ không bị lạc nữa.”
“Lần sau em đến thì anh sẽ dẫn em đến biệt thự của anh, đến lúc đó anh sẽ giới thiệu em với người bạn từng bị lạc kia.”
“Nếu có duyên thì em sẽ đến.”
Bạch Ấu Ấu đáp.
Một đóa bạch liên hoa đạt chuẩn sẽ không bao giờ dính đến mùi tiền, cô vĩnh viễn phải là người thanh cao, kiêu ngạo, khác biệt với tất cả các cô gái khác, như thế mới trở thành bạch nguyệt quang trong lòng đàn ông.
“Tất nhiên là có duyên rồi, thêm WeChat đi, về anh sẽ liên lạc với em.”
Vương Tu Kiệt vội vàng thể hiện bản thân trước mặt Bạch Ấu Ấu, anh ta là người từng trải, nhưng khi đứng trước Bạch Ấu Ấu lại giống như một cậu thiếu niên chưa từng gặp con gái, cảm giác đã lâu không có này khiến Vương Tu Kiệt cảm thấy phấn khích.
“Hửm…?”
Bạch Ấu Ấu kinh ngạc nhìn anh ta một cái rồi lại nhìn Triệu Dương, thấy trong mắt anh ấy mang theo ý cười, suy nghĩ một giây, cô liền cười lắc đầu: “Xin lỗi, em không thêm người lạ.”
Nụ cười của Vương Tu Kiệt khựng lại.
Rất nhanh sau đó anh ta lấy lại phản ứng, trong mắt lóe lên một tia đỏ rực: “Vậy được, anh sẽ khiến em sớm quen với anh.”
Bạch Ấu Ấu: … Hừ.
Dù gì Vương Tu Kiệt cũng là người chơi, đọc nhiều tiểu thuyết nên việc đầu tiên khi bước vào trò chơi sinh tồn là tìm đồng đội.
Trong mắt anh ta, Bạch Ấu Ấu chỉ là NPC, cho nên khi không xin được WeChat, anh ta lập tức dừng lại và rời đi không do dự.
Đợi anh ta đi rồi, Bạch Ấu Ấu mới nhẹ nhàng thở phào một hơi, tự lẩm bẩm: “Người này thật sự quá dầu mỡ rồi, cứ khoe của mãi, cứ như nhà anh ta có tiền thì mình phải lao vào vậy.”
Giọng cô rất nhỏ nhưng Triệu Dương ở không xa vẫn nghe thấy, anh ấy nhẹ nhàng bật cười, trong đôi mắt hoa đào ánh lên một tia thú vị nhưng không nói gì.
…
Lúc đến thì trời cũng không còn sớm, ở trong phòng một lúc thì trời đã dần tối, mặt trời lặn xuống, ánh nắng đỏ rực chiếu lên từng góc nhỏ của trấn Đào Hoa, khiến nơi đây càng thêm đẹp đến nao lòng.
Bạch Ấu Ấu đeo ba lô, đi bộ trên phố cùng Triệu Dương, kế hoạch của cô là ăn tối trước, sau đó đi mua vài bộ đồ để thay, tiện thể mua thêm sữa tắm và dầu gội.
Cô là người kỹ tính, không quen dùng đồ trong khách sạn.
Trên phố đông nghịt người.
Người bán kẹo hồ lô, người bán kẹo bông, người bán bóng bay, còn có người bán đặc sản, đủ loại sạp hàng.
Bạch Ấu Ấu vừa đi vừa nhìn, đột nhiên bị một sạp hàng thủ công thu hút.
Trên sạp có rất nhiều búp bê, cái nào cũng sống động như thật.
Điều kỳ lạ là…
Bạch Ấu Ấu lại cảm nhận được một tia âm khí từ những con búp bê đó.
Vì vậy cô dừng lại.
“Con búp bê này bao nhiêu tiền?”
Bạch Ấu Ấu chỉ vào một con búp bê tóc đen, chớp chớp đôi mắt to long lanh hỏi bà chủ quầy hàng.