Làm Đoá Hắc Liên Hoa Tâm Cơ Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 7

Trước Sau

break

Khi Bạch Ấu Ấu vừa bước vào liền chạm phải một ánh mắt đầy thú vị, tràn ngập sự chiếm đoạt.

Bạch Ấu Ấu hơi nghiêng đầu.

“Đây là ai?”

Chủ nhân của ánh mắt là một thanh niên có vẻ ngoài khá chững chạc, khoảng hơn hai mươi tuổi, lông mày kiếm, mắt sáng, diện mạo xuất chúng. 

Đôi chân dài lười biếng gác trên giường, khóe môi hơi nhếch lên, ánh mắt quét từ trên xuống dưới người Bạch Ấu Ấu, mang theo sự xâm lược mạnh mẽ như thể muốn nuốt chửng cô vào bụng.

Bạch Ấu Ấu khẽ mím đôi môi đỏ.

Cô nhanh chóng nhận ra người này cũng là một người chơi.

“Một cô em gái.”

Triệu Dương cũng chú ý đến ánh mắt của người đàn ông nhưng anh ấy chẳng nói gì, thậm chí còn không chớp mắt lấy một cái.

“Thật xinh đẹp.”

Thanh niên không chút do dự đứng dậy bước về phía Bạch Ấu Ấu. 

Anh ta cao khoảng một mét tám mấy, bước đi như mang theo cơn gió. 

Khi đứng trước Bạch Ấu Ấu, cô càng trở nên nhỏ nhắn, đáng yêu hơn.

Anh ta mỉm cười đầy mê hoặc: “Anh tên là Vương Tu Kiệt, em tên gì?”

Mắt Bạch Ấu Ấu cong nhẹ lên: “Em tên là Bạch Ấu Ấu.”

Vương Tu Kiệt là một người rất hay nói chuyện.

Từ tình cảm, công việc, bạn bè đến hoàn cảnh gia đình, thoạt nhìn thì có vẻ vô tình nhưng thực ra từng lời nói đều là để khoe khoang gia cảnh phi phàm của mình, đôi mắt sâu thẳm kia cũng toát lên khí chất của một người tinh anh. 

Nhưng anh ta không hề phòng bị trước Bạch Ấu Ấu, cũng không phòng bị trước Triệu Dương, những điều anh ta nói ra khiến Bạch Ấu Ấu và Triệu Dương cảm thấy rất quen thuộc.

Bạch Ấu Ấu lại một lần nữa xác định thân phận người chơi của Vương Tu Kiệt.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng trên đời lại có người ngu ngốc đến vậy, khi chưa rõ tình hình đã vội lật hết bài mà mục đích chỉ để tán gái, đúng là bị sắc làm mờ lý trí.

Nhưng Triệu Dương và Vương Tu Kiệt đúng là hai thái cực, Vương Tu Kiệt thì cao ngạo khoe khoang không ngừng, như thể muốn đem toàn bộ tài sản treo lên miệng, còn Triệu Dương lại cực kỳ khiêm tốn, đôi mắt hoa đào ánh lên vẻ ngưỡng mộ, thi thoảng phụ họa vài câu. 

Bạch Ấu Ấu không thể đoán được liệu Triệu Dương có phải là người chơi hay không, thỉnh thoảng lại lộ ra vẻ mặt ngơ ngác.

Nhưng phần lớn thời gian cô vẫn giữ nụ cười trên môi, hai lúm đồng tiền bên má mờ mờ ẩn hiện, mái tóc dài đen nhánh như thác nước buông sau lưng, sự tương phản giữa đen và trắng càng làm nổi bật nét yêu kiều nơi đôi mắt, đối mặt với sự khoe khoang của Vương Tu Kiệt, cô không kiêu ngạo cũng chẳng xu nịnh, ánh mắt trong veo không có chút gì thèm muốn.

Cô ngồi ngay ngắn, hai chân khép lại không để hở chút nào, không bị cám dỗ bởi đồng tiền khiến cô giống như một đoá bạch liên hoa thanh khiết, cao quý, không nhiễm bụi trần.

Ánh mắt Vương Tu Kiệt nhìn cô càng lúc càng mãnh liệt, khóe môi anh ta khẽ nhếch lên: “Vườn sau nhà anh rất lớn, hồi nhỏ anh mời bạn đến chơi, có người còn bị lạc trong đó, từ đó về sau, ba anh mua riêng cho anh một căn biệt thự, căn biệt thự đó cũng có một khu vườn sau nhưng không trồng hoa, có người phục vụ suốt cả ngày.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc