Lời vừa dứt, một giọt lệ long lanh rơi xuống đất.
Triệu Dương hơi nhíu mày.
Triệu Dương dường như rất ghét con gái khóc lóc.
Bạch Ấu Ấu khóc đến mức nước mắt như hoa lê dưới mưa, vậy mà anh ấy không những không an ủi, trong mắt còn ánh lên vài phần chán ghét.
Bạch Ấu Ấu nhìn thấy rõ ràng cảm xúc trong mắt anh ấy, tức đến mức muốn ngửa đầu ra sau mà hét, đành phải nhanh chóng dừng khóc.
Ban đêm ở trấn Đào Hoa thật sự rất đẹp.
Đèn đuốc sáng rực, người đông như nêm nhưng cả Bạch Ấu Ấu và Triệu Dương đều không có hứng thú dạo chơi bên ngoài.
Hai người chỉ cùng nhau ăn tối rồi đến siêu thị mua một số đồ dùng cá nhân, sau đó quay về nhà trọ Hạnh Hoa.
Suốt cả quãng đường hầu như chẳng nói câu nào.
Tám giờ tối.
Bạch Ấu Ấu rửa mặt xong, bắt đầu thu thập tư liệu về trấn Đào Hoa.
Mười giờ rưỡi tối.
Trương Tĩnh vẫn chưa trở về.
Bạch Ấu Ấu đã cơ bản nắm được những điều kỳ lạ của trấn Đào Hoa, tổng kết lại chỉ có hai câu:
Những người được Đào Hoa Tiên Nhân để mắt tới đều sẽ một bước lên mây.
Những người từng đến trấn Đào Hoa, tính cách đều sẽ thay đổi.
Điều này là do Bạch Ấu Ấu đọc được trên một bài đăng.
Người đăng viết rằng ba mẹ cô ấy vốn là những kẻ cao ngạo, không thực tế, sau khi đến trấn Đào Hoa về lại biết sống có trách nhiệm và chăm chỉ làm việc.
Bên dưới là một loạt bình luận.
Phần lớn người hỏi có thật không, một số ít thì đồng tình với chủ bài viết, nói rằng người thân họ sau khi đến trấn Đào Hoa về cũng biết điều hơn rất nhiều.
Tính cách thay đổi đột ngột, một bước lên mây, điều đó khiến Bạch Ấu Ấu lập tức liên tưởng đến hai chữ: Nhập hồn.
Nhưng cô không vội xác nhận.
Mới chỉ là ngày đầu tiên thôi mà.
Huống hồ, trước 11 giờ đêm đi ngủ là bí quyết giữ gìn nhan sắc rực rỡ nhất của cô.
Mười một rưỡi đêm.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ, đánh thức Bạch Ấu Ấu đang ngủ say.
Cô bực bội mở mắt, đi dép chuẩn bị ra mở cửa nhưng đột nhiên nhớ ra Trương Tĩnh có thẻ từ.
Lại nhớ đến việc bản thân đang trong một trò chơi sinh tồn, cô lập tức dâng lên một cảm giác cảnh giác.
Cô không vội mở cửa mà hỏi: “ Ai vậy?”
Giọng cô mềm mại nhưng người ngoài cửa dường như rất kích động, tiếng gõ cửa còn lớn hơn ban nãy.
Bạch Ấu Ấu biết tình huống không bình thường, cô liền chạy đến giường gọi điện thoại cho lễ tân mong họ đến xử lý.
Nhưng đầu dây bên kia lại vang lên một giọng nữ quen thuộc: [Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không nằm trong vùng phủ sóng.]
Không nằm trong vùng phủ sóng?
Bạch Ấu Ấu rùng mình, cơn buồn ngủ lập tức biến mất.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một giọng nữ lạ vang lên từ bên ngoài cửa: “Mở cửa cứu tôi với! Cứu mạng!”
“Cứu mạng với! Mở cửa ra!”
“Cứu mạng…”
Cùng với giọng nữ lạ lùng là tiếng đập cửa mỗi lúc một mạnh, giống như đập vào tim Bạch Ấu Ấu.