Cánh cửa gỗ dưới sức va đập dữ dội như sắp đổ.
Sắp bị phá rồi!
Bạch Ấu Ấu lập tức đeo ba lô lên lưng, sau đó xé chăn giường thành từng mảnh.
Rầm rầm rầm!
Cô vặn các mảnh chăn thành sợi dây như sợi thừng.
RẦM RẦM RẦM!
Tiếng đập cửa càng lúc càng lớn, mảnh gỗ bay tứ tung.
Bạch Ấu Ấu buộc sợi dây chăn vào khung cửa sổ, nhìn xuống phía dưới.
Ngay khoảnh khắc cô cúi đầu nhìn xuống, một thứ gì đó vụt qua trước mắt cô, rơi thẳng xuống đất.
Máu bắn tung tóe, mặt đất nhuộm một màu đỏ sẫm.
Là người.
“Có người chết rồi!”
Một tiếng hét chói tai phá vỡ màn đêm yên tĩnh, vô số người từ nhà trọ ùa ra.
Những người chạy chậm hơn liền bị túm lấy, lột da.
Chỉ trong vài giây, một tấm da người nguyên vẹn đã được khoác lên người khác.
Những người chạy nhanh hướng về cùng một phía, nhưng ngay sau đó, từ trong bóng tối xuất hiện thêm nhiều người khác.
Trong mắt họ đều phát ra ánh sáng xanh lục.
Ông chủ tiệm trái cây, ông chủ tiệm lẩu, ông chủ tiệm mì…
Rõ ràng họ không còn là người nữa.
“Á!!!”
Lại thêm một người phụ nữ bị lột da.
Bạch Ấu Ấu hít một hơi lạnh.
Ngay giây sau đó, “rầm”, cánh cửa phòng bị phá vỡ.
Vài người phụ nữ xông vào, đảo mắt khắp phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Bạch Ấu Ấu đang ngồi trên bệ cửa sổ.
Họ nở nụ cười ghê rợn, lao thẳng về phía cô.
…
Mẹ nó!
Không kịp nghĩ nhiều, Bạch Ấu Ấu liền trượt xuống theo sợi dây chăn.
Phòng cô ở tầng hai, không cao lắm, nhanh chóng đã tiếp đất.
Những người phụ nữ kia cũng nhảy theo xuống, đưa móng vuốt chộp về phía cô.
Bạch Ấu Ấu nghiêng người né tránh, rút từ ba lô ra một con dao, chém thẳng vào tay của một người phụ nữ.
Bạch Ấu Ấu buông lỏng con dao, nhanh chóng chạy về phía trước, rất nhanh đã chạy đến cửa ngõ một con hẻm nhưng mấy người phụ nữ đó chạy còn nhanh hơn cô, chỉ vài nhảy đã đến trước mặt cô, từ bốn phía bao vây tấn công cô.
Những người phụ nữ này ai cũng có thân hình to lớn, bốn chân chạm đất, tay vặn xoắn, với tư thế không thể tin nổi chậm rãi tiến lại gần Bạch Ấu Ấu.
Mặt cô lạnh ngắt, cực kỳ bình tĩnh, ánh mắt đảo quanh những người phụ nữ đó, tay đồng thời cũng bắt đầu vẽ chú thuật trên không trung, ngay khi cô sắp hoàn thành nét cuối cùng thì người phụ nữ phía trước bên trái cô bất ngờ bị đánh ngã.
Bạch Ấu Ấu hơi giật mình, ngay khoảnh khắc kế tiếp, cô thấy bóng dáng Triệu Dương lao vào từ phía trước bên trái, trong tay cầm một thanh đại đao, một đao chém một con quái vật, rất nhanh, lũ quái vật bên này bị anh ấy chém gục dưới tay.
“Triệu Dương…”
Bạch Ấu Ấu sửng sốt một chút, trong mắt lại nổi lên một lớp sương mờ, Triệu Dương lạnh lùng nhìn cô một cái, nói một câu “theo tôi” rồi chạy đi cứu người khác.
Nước mắt Bạch Ấu Ấu mới chớm rơi, nghe thấy câu nói vô tình của Triệu Dương, cô thầm chửi một câu “đồ con trai ngu ngốc” rồi theo sau anh ấy.