Anh ấy lập tức rút đại đao, lao về phía con rắn.
Ngay khi con rắn sắp cắn trúng Bạch Ấu Ấu, một nhát đao chém thẳng vào lưng nó.
“Xoẹt” một tiếng.
Thanh đao này là vũ khí anh ấy đổi được trong hệ thống, nhưng khi chém lên thân con rắn thì lại như chém vào thép cứng, không để lại một vết xước nào.
Triệu Dương lập tức nhận ra đối thủ này không dễ đối phó, ánh mắt anh ấy lạnh đi.
Anh ấy cảm thấy rất bất ngờ.
Chỉ là một thế giới sơ cấp, sao lại có sinh vật như thế này?
Hệ thống đang giở trò gì vậy?
Nhưng lúc này không phải là lúc để phàn nàn.
Con rắn bị anh ấy chém một nhát, không thèm nhìn anh ấy lấy một lần, lại tiếp tục lao về phía Bạch Ấu Ấu.
Thấy vậy, Triệu Dương vung đao lần nữa, chém thẳng vào đuôi rắn.
Vẫn không gây được chút thương tổn nào.
Nhưng con rắn rõ ràng đã mất kiên nhẫn.
Nó quất mạnh cái đuôi về phía Triệu Dương.
Anh ấy vội vàng lùi lại mấy bước, nhờ thế mà Bạch Ấu Ấu có được cơ hội thở dốc.
Thấy Triệu Dương đã thu hút được sự chú ý của con rắn, cô thở phào một hơi nhưng chưa thể nghỉ.
Dù cơ thể đã kiệt sức thì cô vẫn phải gắng gượng tập trung tinh thần.
Rõ ràng Triệu Dương không phải đối thủ của con rắn này.
Bạch Ấu Ấu cắn mạnh đầu lưỡi, một giọt máu đỏ tươi từ miệng cô bắn ra.
Cô giơ tay phải lên, lấy giọt máu ấy làm mực, vẽ phù trừ tà trong không trung.
[Ấu Ấu, con có biết không, máu từ các vị trí khác nhau vẽ phù trừ tà sẽ có hiệu lực khác nhau.]
[Phần lớn không chênh lệch mấy, nhưng phù được vẽ bằng máu đầu lưỡi thì linh lực mạnh nhất, có thể khắc chế mọi tà ma trên đời.]
[Nhưng máu đầu lưỡi, cũng giống như máu tim, nếu lạm dụng sẽ gây tổn hại không thể cứu vãn cho thân thể.
Ấu Ấu, sức khỏe con yếu, hứa với ông đi, trừ khi vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không được dùng máu đầu lưỡi để vẽ phù, nhớ chưa?]
[Nhưng ông ơi, nếu con thật sự dùng thì sao?]
[Dùng một giọt máu đầu lưỡi, chính là mất đi một năm tuổi thọ.]
…
Giọng của ông vang lên trong ký ức.
Cùng lúc ấy, nét bút cuối cùng của phù trừ tà cũng hoàn thành.
Sắc mặt Bạch Ấu Ấu càng trắng hơn, toàn thân run rẩy, dường như đứng cũng không vững, lảo đảo muốn ngã nhưng ánh mắt cô lại kiên định đến lạ thường.
Tinh thần lực dồn hết vào lá phù, ngón tay cô nhẹ chạm vào không khí.
Lá phù vàng óng pha chút tím rực sáng, phóng vút về phía con rắn!
Ngay khoảnh khắc đó.
Bạch Ấu Ấu ngã ngồi xuống đất rồi ngả hẳn ra, không còn chút sức lực nào.
…
Lúc này, trận chiến giữa Triệu Dương và con rắn vẫn đang gay gắt.
Anh ấy thân thủ cực tốt, con rắn tuy mạnh nhưng cũng không thể làm gì được anh ấy.
Song anh ấy cũng chẳng thể gây thương tích cho nó.
Khi Triệu Dương đang bối rối không biết phải làm sao thì đột nhiên trong đôi mắt đỏ rực của con rắn lóe lên một tia sợ hãi đầy nhân tính hóa.