Sau khi biết rằng Bạch Ấu Ấu không thể giúp họ trở về thân xác, mọi người bắt đầu trách móc cô.
Lâm Bồi đang định nói gì đó nhưng bị Bạch Ấu Ấu dùng ánh mắt ngăn lại.
Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn mọi người với vẻ xót thương.
Đợi đến khi ai nấy nói hết, cô mới chậm rãi lên tiếng: “Tôi biết các người nhớ nhà.”
“Thậm chí còn nghĩ rằng, nếu không thể về trong thân thể của mình thì dùng thân thể của người khác về nhà cũng chẳng sao.”
“Chỉ cần tìm thấy người thân, được đoàn tụ, dù có bị coi là tàn nhẫn vô đạo cũng mặc kệ.”
“Nhưng các người có biết không?”
“Nếu làm vậy, các người chỉ đang hại chính những người thân yêu nhất của mình.”
Sau đó, Bạch Ấu Ấu dùng giọng nói điềm tĩnh kể lại những lời cô đã nói với Lâm Bồi trước đó cho mọi người nghe.
Giọng cô bình thản, không nhanh không chậm, nhẹ như cơn gió nghiêng qua, như mưa phùn rơi lất phất, rơi vào từng người một.
Nhưng mỗi chữ, mỗi câu lại nặng nề đến mức khiến ai nấy cúi gằm đầu, không thể ngẩng lên.
Một lúc lâu trôi qua.
Tiếng nức nở vang lên.
Mọi người cuối cùng không kìm nổi, lại gục đầu khóc nức nở.
…
Trên ban công, mấy người chơi nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng này.
Ánh mắt Đường Đào rơi trên người Bạch Ấu Ấu, trong đôi mắt hẹp dài lóe lên tia sáng khác thường: “Cô ta cũng là người chơi sao?”
Câu hỏi này, Triệu Dương cũng không chắc.
Dù anh ấy đã tiếp xúc với Bạch Ấu Ấu vài lần, còn từng cùng cô ra ngoài ăn cơm tối, nhưng trong nhóm người chơi này, người mà anh ấy nhìn không thấu nhất vẫn là cô.
Cô giống người chơi.
Nhưng lại không giống những người chơi khác, không cao ngạo, không khoe khoang, thậm chí còn từng nói với anh ấy rằng cô đến đây là vì “Đào Hoa Tiên Nhân”.
Cũng vì thế, anh ấy không còn hứng thú với cô nữa.
Dù sao thì anh ấy đến thế giới này chỉ để tìm người chơi mới, nhưng với tâm lý “thà giết nhầm ngàn người còn hơn bỏ sót một”, anh ấy vẫn cứu cô, định sau này tìm hiểu thêm.
Ai ngờ sau đêm đầu tiên, cô liền biến mất không dấu tích.
Anh ấy còn tưởng cô đã chết rồi.
Thế mà giờ đây, anh ấy lại thấy cô, còn thu phục được nhiều đàn em như vậy.
Vậy rốt cuộc Bạch Ấu Ấu không phải người chơi sao?
Nếu là người chơi, thì từ bao giờ người chơi mới lại mạnh đến mức này?
Nếu không phải thì NPC cũng không thể lợi hại đến vậy chứ!
Triệu Dương nhìn Bạch Ấu Ấu, trong mắt tràn đầy dò xét, hoài nghi, giằng co.
Triệu Văn và Lý Na lại không kìm được lòng ghen tị.
Ghen tị vì cô được lũ quái vật nâng niu như báu vật, ghen tị vì cô sạch sẽ, thanh khiết, ghen tị vì cô thu hút mọi ánh nhìn.
Hai người trừng trừng nhìn cô gái, như muốn khoét ra một lỗ trên người cô.
Ánh mắt ấy quá rõ ràng, khiến Bạch Ấu Ấu nhanh chóng nhận ra có người đang nhìn mình.
Cô ngẩng đầu, nhìn về phía Triệu Văn và những người kia rồi mỉm cười với họ, một nụ cười thật đẹp.