Thị trấn này tổng cộng có ba hướng dẫn viên du lịch.
Để tránh việc bọn họ gọi điện đi báo tin, ban ngày Bạch Ấu Ấu liền sai Trương Nhàn cùng vài đàn em đi bắt hai hướng dẫn viên còn lại, trói cả ba người lại với nhau.
Vốn định đợi vài ngày nữa sẽ công khai sự thật, không ngờ việc nhổ cây lại có thể khiến mọi người khôi phục ký ức.
Đã như vậy thì không cần phải giấu giếm nữa.
Trên đường đi, cô đã bảo Trương Nhàn kéo ba người đó đến.
Lúc này vừa hay có thể dùng được.
Không biết từ khi nào, Trương Nhàn đã mang đến cho Bạch Ấu Ấu một chiếc ghế nhỏ.
Cô ngồi trên ghế, còn ba hướng dẫn viên thì quỳ trước mặt cô.
Ánh mắt Bạch Ấu Ấu lạnh nhạt nhưng giọng nói lại rất dịu dàng: “Các người nói đi, đem hết âm mưu quỷ kế của mình phơi bày ra trước mặt mọi người đi.
Các người chắc cũng không muốn hồn bay phách tán đâu nhỉ.”
Ba hướng dẫn viên từng bị phù chú của Bạch Ấu Ấu dạy dỗ, hiểu rõ sự đáng sợ của cô, không dám chống đối nữa.
Giữa tiếng la hét và chửi rủa xung quanh, bọn họ không dám giấu giếm, liền khai hết mọi chuyện ra, không sót một chi tiết.
Người dân trong thị trấn dần yên lặng lại.
Sau khi biết rằng lý do họ biến thành như bây giờ là vì bị dùng để kéo dài sinh mạng cho kẻ khác, tất cả đều phẫn nộ đến cực điểm.
“Ba con tiện nhân này! Trời sẽ đánh chết các người!”
“Tao phải giết chúng mày!”
“Có biết con tao mới mấy tuổi không hả! Nó hiểu chuyện thế nào, mày có biết không!”
Cảm xúc của mọi người lại bùng lên dữ dội.
Có người thậm chí muốn xông tới ra tay nhưng bị Bạch Ấu Ấu ngăn lại: “Được rồi, đừng tức giận nữa.”
Giọng nói của cô gái không lớn, lại mềm mại, nhẹ như tơ, vậy mà quỷ dị thay, tất cả đều ngừng động tác, đồng loạt nhìn về phía cô.
Bạch Ấu Ấu ngồi thẳng người, như một con thiên nga trắng kiêu hãnh: “Tôi sẽ giúp các người, tuyệt đối không để các người chết oan uổng.”
Cô nói.
“Nhưng các người phải nghe tôi.”
Mắt mọi người bất giác đỏ lên.
Một lát sau, có một người đàn ông giọng thô ráp hỏi: “Nếu chúng tôi nghe lời cô thì có thể trở về thân thể của mình không?”
Chính là người đàn ông vừa la hét kịch liệt nhất khi nãy.
Ánh mắt mọi người đều đầy mong đợi.
“Tất nhiên là không thể rồi.” Bạch Ấu Ấu lắc đầu: “Máu thịt của các người đã bị moi đi, thân thể giờ chỉ còn là những xác chết biết đi, không thể sống lại nữa.
Điều tôi có thể làm chỉ là giúp các người báo thù, sau đó siêu độ, để các người được tự do.”
“Thế thì có ý nghĩa gì chứ!”
Người đàn ông ấy đỏ mắt, giọng dữ dội: “Có ý nghĩa gì đâu! Chúng tôi không thể trở về thân thể mình, cũng không thể đoàn tụ với người thân!”
“Đúng vậy, nếu không thể đoàn tụ với người thân thì vì sao chúng tôi phải nghe cô!”
“Dù cô có tìm ra sự thật thì sao, kẻ chủ mưu đang ở đây, chúng tôi có thể tự báo thù!”