Làm Đoá Hắc Liên Hoa Tâm Cơ Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 43

Trước Sau

break

Đường Đào phản đối: “Tôi nghĩ chúng ta nên ra ngoài xem thử chuyện gì đang xảy ra. 

Tại sao bọn họ lại nhớ ra thân phận thật? Nếu tìm được quy luật này thì việc sống sót trong trấn này suốt một tháng cũng không phải điều khó.”

Lý Na vòng tay qua vai Đường Đào, nở nụ cười quyến rũ: “Tôi đồng ý với Đường Đào. 

Giờ đám người kia đang hỗn loạn, chúng ta ra ngoài sẽ không bị tấn công đâu. 

Biết đâu còn có thể nói chuyện với họ.”

Triệu Dương liếc hai người, nhàn nhạt nói ba chữ: “Tùy các người.”

Triệu Văn vẫn hơi sợ nhưng thấy Triệu Dương bình thản như thế thì cô ta cũng dần yên tâm.

Bốn người bàn bạc xong, chuẩn bị ra ngoài.

Đúng lúc này, từ trong bóng tối của con hẻm bỗng xuất hiện một luồng sáng rực rỡ rồi mười mấy người bước ra từ đó.

Ai nấy cao lớn, vạm vỡ, khí thế mạnh mẽ, mà ở giữa họ lại là một cô gái nhỏ bé, yếu ớt.

Nét mặt cô dịu dàng, như đóa bạch liên trên núi Thiên Sơn, thuần khiết và xinh đẹp.

Lấy cô làm trung tâm, những người kia như muôn sao chầu quanh trăng, bước đi bảo vệ cô, cẩn trọng quan sát xung quanh.

“Đẹp quá…”

Đường Đào nhìn cô gái, thì thào như bị mê hoặc.

Ngay cả Triệu Văn và Lý Na cũng ngẩn ngơ nhìn theo.

Trong đôi mắt đào hoa của Triệu Dương lóe lên một tia kinh ngạc.

Anh ấy nhận ra ngay cô gái kia chính là Bạch Ấu Ấu, người mà mấy hôm nay họ tưởng đã chết.

Anh ấy vốn cho rằng cô đã không còn, nhưng giờ nhìn lại cô chẳng những sống mà còn sống rất tốt.

“Yên lặng nào.”

Bạch Ấu Ấu vừa xuất hiện, đám người đang kích động liền ngẩn ra.

Trương Nhàn nhân cơ hội ấy lấy ra một chiếc loa phóng thanh, bước lên phía trước: “Mọi người đừng ồn!

Tin rằng giờ ai cũng đã khôi phục ký ức rồi, đúng chứ?

Hẳn các người cũng hiểu, trấn Đào Hoa là một địa ngục thật sự!

Nó kiểm soát ký ức của chúng ta, giam giữ linh hồn của chúng ta, biến chúng ta thành không phải người, chẳng phải quỷ, khiến chúng ta mãi không thể đoàn tụ với người thân!”

“Các người có hận không! Có muốn báo thù không!

Có muốn kẻ đứng sau tất cả phải chịu quả báo không!

Nếu muốn thì hãy gia nhập với chúng tôi!

Lão đại của chúng tôi đã nói cô ấy nhất định sẽ cho chúng ta một lời giải thích công bằng!”

Giọng nói truyền qua loa vang dội, kích động lòng người.

Mọi người lại đỏ mắt.

Nhưng vẫn có kẻ hoài nghi: “Gia nhập các người thì mới báo thù được là sao?”

“Lão đại của các người là ai?”

“Chẳng lẽ chúng ta không thể tự báo thù sao?”

“Các người biết ai là kẻ đứng sau à?”

Tiếng bàn tán nổi lên tứ phía.

Bạch Ấu Ấu liếc nhìn Lâm Bồi, ông ấy lập tức kéo vài hướng dẫn viên du lịch bị trói chặt như đòn bánh tét ra: “Chắc nhiều người đều nhận ra họ chứ?”

Ánh mắt mọi người đổ dồn vào nhóm hướng dẫn viên ấy, rồi trong trí nhớ, họ nhanh chóng tìm ra hình ảnh của họ.

Là bọn họ!

Chính là bọn họ!

Chính họ đã dẫn chúng ta đến trấn Đào Hoa này!

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc