Làm Đoá Hắc Liên Hoa Tâm Cơ Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 42

Trước Sau

break

Rồi cô liếc mắt ra hiệu cho Trương Nhàn, người kia liền buông tay.

Hai chân Vương Tu Kiệt vừa chạm đất, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Bạch Ấu Ấu, anh ta chợt nhớ đến dáng vẻ mình mấy hôm trước còn ra vẻ trước mặt cô, bỗng thấy khó chịu.

Nhưng ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh, vui mừng nói: “Ấu Ấu, em còn sống thật là tốt quá!”

“Cảm ơn anh Tu Kiệt đã quan tâm.”



Bạch Ấu Ấu dẫn theo Vương Tu Kiệt cùng đi nhổ cây.

Giờ đây cô không còn sợ con người nữa.

Dù sao bên cạnh cô đã có biết bao tiểu đệ, toàn là quái vật chẳng dễ đối phó. 

Nếu đám người như Vương Tu Kiệt hay Triệu Dương muốn làm hại cô thì cũng phải xem họ có đủ bản lĩnh đấu nổi với “tiểu đệ” của cô hay không.

Ban đầu Vương Tu Kiệt không hiểu tại sao Bạch Ấu Ấu lại nhổ cây, nhưng dần dần, khi từng gốc đào bị nhổ lên, trí nhớ của các quái vật hồi phục, anh ta mới hiểu ra ý đồ của cô, cũng hiểu tại sao con quái vật từng định lột da anh ta lại đột ngột dừng tay.

Trong lòng anh ta tràn đầy cảm xúc khó tả.

Trước đó, thấy đám quái bỗng quỳ gối dập đầu, anh ta còn tưởng là mình gặp may hay thức tỉnh năng lực đặc biệt nào đó, không ngờ được cứu là nhờ Bạch Ấu Ấu.

Nói cách khác, Bạch Ấu Ấu chính là ân nhân cứu mạng của anh ta.

Nhưng mà…

“Ấu Ấu, sao em biết nhổ cây là có thể giúp đám quái vật này khôi phục ký ức vậy?”

“Em đâu có biết.” Bạch Ấu Ấu dịu dàng đáp, mỉm cười nhạt: “Chỉ là em thấy mấy cây đào này chướng mắt thôi.”

Vương Tu Kiệt: …

Khóe miệng anh ta co giật.

Lừa quỷ à!

Vừa nãy anh ta nghe hết mọi chuyện mà.

Nhưng thấy Bạch Ấu Ấu không muốn nói, anh ta cũng không hỏi nữa, chỉ cười gượng chuyển đề tài.



Thời gian trôi qua từng chút một.

Số lượng quái vật khôi phục ký ức ngày càng nhiều.

Ban đầu, bọn họ tụ lại ôm đầu khóc lóc.

Đợi tỉnh táo lại, có người lấy điện thoại gọi cho người thân, có người rủ nhau rời khỏi trấn Đào Hoa để đi tìm gia đình.

Thế nhưng ngoài những kẻ đã cướp lấy thân xác người khác, phần còn lại đều bị chặn ở cổng trấn.

Dù đã khôi phục trí nhớ thì họ vẫn không thể rời khỏi đây.

Rốt cuộc đây là nơi quái quỷ gì vậy?

Tại sao họ không thể đi!

Mọi người phẫn nộ cực độ, bắt đầu phá hủy mọi thứ trong trấn Đào Hoa, khiến nơi này hoàn toàn hỗn loạn.

Nhóm người chơi do Triệu Dương dẫn đầu chẳng ai để ý đến nữa.

Họ chỉ đứng lặng trên ban công nhà trọ, nhìn đám “quái vật” phát cuồng.

Nghe những lời quái vật nói, họ cũng hiểu ra, những con quái này vốn không phải quái vật mà là con người, chỉ bị người ta dùng thủ đoạn đặc biệt giam hồn trong cơ thể quái dị mà thôi.

Triệu Văn hỏi Triệu Dương: “Giờ chúng ta phải làm gì?”

Ánh mắt Triệu Dương trầm xuống: “Ngủ đi, đừng quên, đến bốn giờ rưỡi sáng, mọi thứ sẽ phục hồi lại như cũ.”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc