Cô cắt ngang lời ông ấy: “Hôm nay cậu mới tỉnh, chưa từng lên mạng tra thông tin về trấn Đào Hoa nên tôi tha cho cậu lần này.”
“Giờ tôi nói cho cậu biết, những thân thể bị quái vật chiếm đoạt rồi rời khỏi trấn, sau khi quay lại với gia đình của nguyên chủ, người nhà của họ đều sẽ chết rất nhanh, cậu biết vì sao không?”
“Bởi vì năng lượng thịt máu của trấn Đào Hoa hầu hết đã bị dâng hiến cho kẻ đứng sau màn, cũng chính là những con quái vật gốc ở trấn này.
Còn những kẻ khác sau khi rời đi, để duy trì sự sống, họ cần đến thịt và máu, và lựa chọn đầu tiên của họ, chính là người thân của các người.
Họ mang ký ức của các người, nhưng trong thâm tâm lại biết rõ bản thân là quái vật.
Họ sẽ không bao giờ còn cảm xúc với người thân của các người nữa.”
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Lâm Bồi lập tức trở nên xám xịt.
Ông ấy không thể tin nổi nhìn Bạch Ấu Ấu: “Cô… Cô nói thật chứ?”
“Cậu nghĩ tôi sẽ lấy chuyện này ra để lừa cậu sao?”
Bạch Ấu Ấu khẽ ngẩng cằm, để lộ chiếc cổ trắng như thiên nga.
Trong ánh sáng mờ mờ, cô dường như đang phát sáng: “Thực ra, không có các người tôi vẫn có thể hủy diệt trấn Đào Hoa, chỉ là sẽ tốn thêm chút thời gian mà thôi.”
“Còn lý do tôi chọn dẫn các người đi cùng là vì tôi nhân từ, tôi biết các người cũng là nạn nhân, tôi không muốn các người tan biến thành tro bụi.”
“Hiểu chưa!”
Bóng đêm mờ mịt.
Con hẻm yên ắng.
Vương Tu Kiệt đứng bên cạnh, nghe rõ mồn một cuộc đối thoại giữa Lâm Bồi và Bạch Ấu Ấu, nhất thời trong lòng rối như tơ vò.
Anh ta có phần kinh ngạc nhìn cô gái đang đứng giữa ánh sáng trong con hẻm kia, thần sắc lạnh nhạt, đứng thẳng trong gió, như một đóa hoa nhỏ nghiêng nghiêng trong gió, yếu ớt mà kiên cường.
Khẩu khí của Bạch Ấu Ấu… Thật sự quá lớn!
Cô lại dám nói muốn hủy diệt trấn Đào Hoa!
Hơn nữa còn nói, sở dĩ mang theo đám quái vật này là vì lòng tốt?
Mà đám quái vật xung quanh dường như lại thấy chuyện đó là lẽ đương nhiên.
Vương Tu Kiệt cảm thấy thế giới này thật hoang đường.
Trước đó anh ta bị những con quái đó truy đuổi đến thảm thương, gần như tuyệt vọng, còn Bạch Ấu Ấu ở bên này lại ung dung tự tại, thậm chí còn nói lời hung hãn với bọn quái vật!
Thật không thể tưởng nổi.
Những suy nghĩ ấy, Bạch Ấu Ấu đều không hề hay biết.
Sau khi nói xong mấy câu kia, cô dẫn đám quái vật đi về hướng Vương Tu Kiệt đang trốn.
Cô định sang con hẻm khác nhổ cây.
Vương Tu Kiệt đang do dự không biết có nên bước ra chào hỏi không thì bị Trương Nhàn mắt tinh tóm lấy, vươn đôi tay dài ngoằng kéo anh ta ra.
Vương Tu Kiệt hoảng hốt, la lớn giữa không trung: “Người nhà, người nhà đây! Ấu Ấu, là anh mà! Anh là Vương Tu Kiệt, em còn nhớ anh không?”
Lúc này, Bạch Ấu Ấu mới thấy anh ta.
Thấy gương mặt anh ta nịnh nọt, dáng vẻ chật vật, cô nghiêng đầu, môi khẽ cong, giọng nói ngọt ngào: “À, thì ra là anh Tu Kiệt đó à.”