“Thật ra, dân trấn Đào Hoa đã chết từ lâu rồi, mà ban đầu nơi này cũng chẳng phải là một thị trấn.”
“Nhưng có người vô tình xâm nhập vào, họ liền nhập vào thân thể của những người lạc vào trấn Đào Hoa ấy rồi rời khỏi nơi này.
Từ đó, họ sống ngoài kia, tung hoành hô phong hoán vũ.”
“Nhưng hai mươi năm trước, họ kinh hãi phát hiện ra thân xác mà họ chiếm dụng bắt đầu phân hủy.
Họ quay lại trấn Đào Hoa để tìm cách giải quyết.
Cuối cùng, chẳng biết từ đâu, họ tìm được một quyển sách.”
“Trong sách viết rằng: Những linh hồn thuộc về trấn Đào Hoa, sau khi rời khỏi đây thì phải định kỳ cúng hiến máu thịt con người cho trấn, mới có thể giữ cho thân xác mà họ chiếm được không bị thối rữa.”
“Vì vậy, họ tìm đến một nhóm người, thả chúng tôi ra ngoài, sau đó giao cho chúng tôi nhiệm vụ định kỳ lừa dối con người bước vào trấn Đào Hoa.”
Hướng dẫn viên nói rất đơn giản, chỉ mấy câu đã phơi bày toàn bộ âm mưu tàn độc của họ.
Tổng kết lại mà nói thì chính là một đám người đã chết muốn tiếp tục tồn tại trong thế giới này nên hy sinh kẻ khác để thành toàn cho bản thân.
Tuy trước đó Bạch Ấu Ấu đã nói hết toàn bộ sự thật cho Trương Nhàn và mọi người biết, nhưng lúc này nghe chính miệng hướng dẫn viên nói ra, nhóm Trương Nhàn vẫn tức giận đến cực điểm, đỏ mặt tía tai, hận không thể đem người phụ nữ đang quỳ trước mặt ra ngũ mã phanh thây.
Một đám đã chết rồi, còn ra ngoài làm yêu làm quái gì nữa?
Chỉ để tiếp tục sống mà lại ra tay với những người dân vô tội như bọn họ.
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì mà bọn họ phải trở thành vật hi sinh để kéo dài mạng sống cho kẻ khác?
Từ đó sống trong thân xác người khác, run sợ tồn tại trên đời, mất đi toàn bộ ký ức, không thể gặp lại người thân của chính mình.
Đôi mắt của nhóm Trương Nhàn đều đỏ ngầu, họ hung dữ nhìn chằm chằm vào hướng dẫn viên, ánh mắt tràn đầy sát khí.
Hướng dẫn viên thấy vậy liền bật khóc: “Tôi cũng không còn cách nào khác, tôi cũng bị ép buộc thôi… Hơn nữa, đến cuối cùng, các người cũng sẽ sống lại thôi, chỉ là đổi một cái xác mà thôi.”
“Cô còn dám nói là chỉ đổi một cái xác? Rõ ràng bọn tôi đã biến thành quái vật rồi còn gì!”
“Đã nhập vào thân thể người khác thì chẳng phải cũng cần có máu thịt để nuôi dưỡng à?”
“Như bọn tôi đây, nhiều nhất sống được ba mươi năm là thân xác bắt đầu thối rữa, cô tưởng bọn tôi ngu chắc?”
“Tức là dùng mạng sống của bọn tôi để xây nên vinh hoa phú quý cho các người, thật buồn nôn!”
Mọi người phẫn nộ mắng chửi, có người thậm chí còn định ra tay.
Hướng dẫn viên sợ hãi, co rụt cổ lại, nước mắt chảy ròng: “Các người tha cho tôi đi… Từ trấn Đào Hoa ra ngoài không chỉ có mình tôi, dù không có tôi thì các người cũng sẽ bị người khác lừa đến đây, quan trọng là phải đi tìm kẻ chủ mưu thật sự để tính sổ!”