Làm Đoá Hắc Liên Hoa Tâm Cơ Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 37

Trước Sau

break

Lời này của cô ta rất có lý.

Đám người đang phẫn nộ dần dần bình tĩnh lại rồi chậm rãi quay đầu nhìn về phía Bạch Ấu Ấu.

Hơn mười đôi mắt đầy trông mong và tin tưởng, sáng long lanh, phản chiếu trong mắt cô.

Tim của Bạch Ấu Ấu khẽ run lên.

Một cảm xúc vi diệu mà xa lạ từ sâu trong lòng dâng lên, khiến cô thấy hơi bứt rứt, vô thức nhíu mày, muốn xua đi cảm giác đó.

Trương Nhàn tự ý đổi cách xưng hô, kính cẩn nhìn cô: “Lão đại, chị nói xem chúng ta phải làm sao?”

“Đơn giản thôi.”

Bạch Ấu Ấu nhanh chóng lấy lại vẻ điềm nhiên, búng nhẹ một cái, gương mặt mang nét tự tin toan tính: “Sào huyệt của bọn chúng ở ngay trấn Đào Hoa, chúng ta chỉ cần phá hủy trấn Đào Hoa là được.”

“… Phá hủy?”

“Phá kiểu gì cơ?”

“Là đốt cháy à? Nhưng nếu đốt thì chúng ta tạm thời không có chỗ để ở.”

Mọi người nhao nhao bàn tán, càng nói càng loạn, chẳng ra đầu ra đuôi gì.

Bạch Ấu Ấu nhìn cả đám, chỉ biết thở dài trong lòng, đúng là IQ thấp là căn bệnh nan y.

“Trấn Đào Hoa, Đào Hoa Tiên Nhân, ở đây bốn mùa đều có hoa đào nở, trong mắt người ngoài là chuyện thần kỳ, vậy thì chúng ta bắt đầu từ hai chữ “Đào Hoa” đi.”

Nói xong, cô ngẩng cằm lên: “Chặt cây đi.”

Dĩ nhiên không thể chặt cây vào ban ngày.

Ban ngày người qua lại nhiều, nếu liều lĩnh chặt cây thì chắc chắn sẽ bị cản trở.

Vì vậy, ban đêm chính là thời điểm tốt nhất.

Đêm 11 giờ rưỡi.

Trời đêm hơi lạnh.

Cửa phòng của nhóm Triệu Dương bị gõ đúng giờ.

Mấy người lập tức bật dậy định chạy trốn nhưng Hùng Kiến lại nằm bất động trên giường.

Triệu Văn sốt ruột cực độ, tiến đến gọi anh ta dậy.

Nhưng ngay khoảnh khắc lật chăn lên, cô ta sợ đến mức hét thét một tiếng.

Khuôn mặt Hùng Kiến tái nhợt đến kinh khủng, như mặt người chết.

Triệu Văn hoảng hồn, vội lùi lại mấy bước, mấy giây sau mới lấy hết can đảm, run rẩy đặt ngón tay lên chóp mũi Hùng Kiến để kiểm tra hơi thở.

Vài giây sau, cô ta phát hiện một sự thật kinh hoàng: Hùng Kiến đã chết.

Anh ta thật sự chết rồi.

Triệu Văn không tin nổi, lùi liền mấy bước, mà lúc này tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn.

Cô ta chẳng kịp nói nhiều, liền chạy vội đến chỗ những người chơi khác.

Vương Tu Kiệt thấy Hùng Kiến không đi cùng thì bực bội nói: “Anh ta còn định nằm đó làm gì? Muốn tự nộp mạng cho quái vật à?”

“Anh… Anh ta chết rồi.”

Triệu Văn hoảng loạn, cố giữ bình tĩnh: “Hùng Kiến… Không còn thở nữa rồi.”

Giọng cô ta run run, xen lẫn tiếng khóc.

“Sao có thể chứ?”

Lý Na kinh hãi: “Ban ngày bọn quái vật chẳng phải không thể ra tay với chúng ta sao?”

Triệu Văn cũng không biết.

Nhưng bây giờ rõ ràng không phải lúc để nói chuyện.

Triệu Dương không thèm nghe họ nữa, lập tức nhảy sang ban công bên cạnh.

Những người khác cũng vội vàng theo sau.

Người cuối cùng là Vương Tu Kiệt.

Ngay khi anh ta còn chưa kịp nhảy qua thì cửa phòng bị đá tung ra.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc