Họ là người, mà dân trong trấn là quái vật, thế nên hai người nghiễm nhiên trở thành kẻ chịu tội thay, bị dân trấn xem là hung thủ giết quái.
“Chắc chắn là bọn chúng!”
Dân trấn nhìn thấy họ thì lập tức bừng tỉnh, vô cùng kích động, mặt đỏ tía tai, đồng loạt giơ tay muốn bắt họ lại.
Hai người thấy bọn họ có hành động liền nhớ tới những gì đã xảy ra đêm qua, sợ hãi đến mức quay đầu bỏ chạy.
“Bắt lấy bọn chúng!”
“Bắt lấy chúng! Đừng để chúng chạy mất!”
Vô số người ùa đến, hai người chỉ có thể chạy vào con hẻm nhỏ, vừa chạy vừa gọi điện cho Triệu Dương: “Triệu Dương, xong rồi, xong rồi… Mấy dân trấn này phát điên rồi, bọn họ biến thành quái vật, cứ đuổi theo chúng tôi mãi không tha.”
“Cái gì?”
Giọng Triệu Dương tràn đầy khó tin nhưng rất nhanh anh ấy đã bình tĩnh lại: “Bây giờ các anh đang ở đâu?”
“Chúng tôi đang chạy về hướng nhà trọ, nhưng tất cả bọn họ đều đuổi theo… Chúng tôi phải làm sao đây?”
Đầu dây bên kia im lặng một lát rồi giọng nói lạnh lùng của Triệu Dương vang lên: “Tôi sẽ đến tìm hai người ngay bây giờ.”
Cúp máy xong, Triệu Dương đem lời Hùng Kiến kể lại cho Vương Tu Kiệt, Lý Na, Triệu Văn nghe rồi hỏi bọn họ có muốn đi cùng hay không.
Ba người đều là “chiến năm cặn bã”, vừa nghe Triệu Dương nói muốn ra ngoài cứu người liền nhanh chóng tỏ ý sẽ đi theo.
Thế là bốn người cùng nhau nhảy qua cửa sổ, vừa khéo nhìn thấy phía xa là biển người đông nghịt, còn Hùng Kiến và Đường Đào thì bị ép phải trèo lên mái nhà.
Nhìn thấy cảnh đó, Triệu Dương rút đại đao ra, quyết định mở màn tàn sát.
Anh ấy lao thẳng vào đám đông, vung một nhát chém xuống cổ con quái vật đầu tiên lao đến, máu tươi bắn tung tóe, cảnh tượng càng trở nên hỗn loạn.
…
Bạch Ấu Ấu hoàn toàn không biết hành động tiện tay của mình đã khiến đám người chơi và bọn quái vật trong trấn đại chiến.
Sau khi trở về phòng, tắm rửa xong, cô nằm trên giường chơi điện thoại.
Mười một giờ rưỡi đêm.
Tiếng gõ cửa lại vang lên, Bạch Ấu Ấu lần này không chạy trốn nữa, đặt lá bùa trừ tà bên cạnh mình, toàn thân tỏa ra ánh sáng vàng kim, nhìn kỹ sẽ thấy phù văn đang lơ lửng xung quanh cô.
Có lẽ vì trong trấn này tất cả người sống sót đều đã chết sạch nên đêm nay số quái vật đến phòng cô đặc biệt nhiều.
Nhưng sức mạnh của phù chú khiến đám quái vật do dự không dám tới gần.
Dù có đá tung cửa thì chúng cũng chỉ dám đứng nhìn cô chằm chằm.
Mà hễ Bạch Ấu Ấu bước lên một bước thì chúng liền kinh hãi lùi lại một bước.
“Trông cửa hộ tôi cho tốt.” Bạch Ấu Ấu thấy vậy vô cùng hài lòng, nhẹ nhàng nâng cằm lên: “Tối nay tôi phải ngủ một giấc thật ngon, nếu ai dám làm ồn thì bà chủ quầy bán búp bê ban ngày hôm nay chính là bài học cho các người đấy.”
???
Bà chủ bán búp bê?
Không phải mấy kẻ hỗn đản kia giết sao?
Đám quái vật ngơ ngác nhìn nhau, trong đó có một con còn nghi hoặc hỏi: “Cô… Cô nói gì cơ?”