Làm Đoá Hắc Liên Hoa Tâm Cơ Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 27

Trước Sau

break

“Tôi nói trông cửa cho tốt, các người…” Bạch Ấu Ấu giơ hai ngón tay lên tạo thành hình chữ V: “Đã hai ngày nay không cho tôi ngủ yên, nếu còn như vậy nữa, đừng trách tôi không khách khí.”

Câu nói ấy thật quá ngạo mạn, phối hợp với vẻ mặt ung dung của Bạch Ấu Ấu, quả thực khiến người ta muốn nổi điên.

Đám quái vật lập tức quên luôn sự nghi ngờ ban nãy, gào thét giơ vuốt về phía cô: “Để xem cô có thể làm gì được chúng ta!”

“Đừng tưởng có thứ đó trong tay thì ghê gớm lắm! Cô có biết bao nhiêu người chết ở trấn Đào Hoa này không!”

“Hôm nay tôi sẽ khiến cô chết không toàn thây!”

Nói xong, mấy con quái vật phẫn nộ giơ vuốt lên định tấn công Bạch Ấu Ấu. 

Nhưng tay chúng vừa chạm vào phạm vi cách cô chừng một mét thì cả bàn tay lập tức bốc khói trắng xì xì, đồng thời một mùi thịt nướng lan tỏa khắp căn phòng.

Đám quái vật sững người rồi khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn.

“Đau quá…”

“Cứu mạng…”

“Tay tôi… Tay tôi cháy mất rồi!”

Chúng lần lượt hét thảm, vội rụt tay lại, lăn lộn trên đất, trong khi những con quái vật khác đang đứng xem cũng hoảng sợ, vội thu lại đôi tay đang ngọ nguậy, ánh mắt bất giác nhìn về phía Bạch Ấu Ấu. 

Đúng lúc đó, bắt gặp ánh mắt trong trẻo như nước của cô, cả người chúng cứng đờ rồi biết điều nở nụ cười nịnh nọt: “Được, được, chúng tôi sẽ canh cửa thật tốt, tuyệt đối không cho ai xông vào.”

Bộ dạng thành khẩn, nghiêm túc, tựa như người ngồi trong kia không phải là một con người từng là con mồi của bọn chúng mà là Đào Hoa Tiên Nhân chỉ xuất hiện trong truyền thuyết.

“Rượu mời không uống lại cứ thích uống rượu phạt.” Bạch Ấu Ấu thu hồi ánh mắt, đổi tư thế nằm xem phim: “À đúng rồi, tôi đang đói, ai đi kiếm chút đồ ăn cho tôi đi.”

Đám quái vật nhìn nhau, cuối cùng cùng đổ ánh mắt về phía mấy ông chủ quán ăn.

Những ông chủ nhà hàng đều béo phì, bị nhìn chằm chằm như vậy liền run rẩy cả người, miễn cưỡng nặn ra nụ cười nói: “Tôi là chủ quán thịt nướng, xin hỏi cô muốn ăn gì?”

“Tôi là chủ quán lẩu, xin hỏi cô muốn ăn gì?”

“Tôi là chủ quán đồ cay, xin hỏi cô muốn ăn gì?”

Đối diện với mấy người trung niên đang khúm núm như vậy, Bạch Ấu Ấu vẫn chẳng hài lòng. 

Cô mím môi, khẽ nhíu mày: “Các người không biết con gái buổi tối không nên ăn đồ quá nhiều dầu mỡ sao? Tôi chỉ muốn ăn trái cây thôi, hiểu chưa!”

Trước đây Bạch Ấu Ấu hoàn toàn không biết trong trấn này có điều kỳ quái.

Vì vậy cô không dám quá phô trương.

Thêm vào đó, lúc ấy cô vẫn đi theo Triệu Dương, chưa rõ anh ấy là người thế nào nên chỉ có thể ngoan ngoãn làm người thấp bé.

Nếu trò chơi sinh tồn này bố trí những mối nguy khác như giết lẫn nhau hoặc thiên tai nhân họa thì cô có lẽ sẽ không thể đối phó nổi, chỉ có thể dựa vào những người mạnh hơn mà sống tạm qua ngày.

Nhưng kể từ khi biết dân trong trấn này đều là quỷ quái thì cô liền yên tâm.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc