Điều quan trọng nhất là thất bại cũng bị xóa sổ.
Bạch Ấu Ấu cắn chặt môi dưới, gương mặt tái nhợt vì phẫn nộ mà ửng lên hai vệt đỏ, trong đôi mắt đen láy bùng cháy ngọn lửa giận dữ.
Hệ thống này cũng bắt nạt người quá đáng rồi!
Cô quả thật từng nghĩ đến việc hủy diệt trấn Đào Hoa nhưng bị người khác nắm giữ sinh tử để ép buộc thì cảm giác lại hoàn toàn khác.
Trước kia bị cưỡng chế tiến vào trò chơi sinh tồn thì thôi, giờ chỉ mới tìm được chút manh mối cũng bị ép buộc, cái này đúng là…
Mẹ kiếp.
Bạch Ấu Ấu hít sâu một hơi, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, bốn người còn lại nhìn thấy sắc mặt cô đột nhiên thay đổi thì từ từ lặng lẽ nép vào góc tường, cầu xin Đào Hoa Tiên Nhân phù hộ cô sớm quên mất bọn họ.
Nhưng Đào Hoa Tiên Nhân rõ ràng không nghe thấy lời cầu nguyện của bọn họ, Bạch Ấu Ấu nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhìn sang bọn họ: “Tôi hỏi các người một câu cuối cùng.”
Một người run rẩy nói: “Cô… Cô hỏi đi…”
“Các người từng gặp Đào Hoa Tiên Nhân chưa?”
Đào Hoa Tiên Nhân…
Dĩ nhiên chưa ai từng gặp.
Dù du khách đều bị hấp dẫn bởi cái tên Đào Hoa Tiên Nhân này, nhưng sau khi đến đây, muốn sống sót qua hai ngày đã khó như lên trời, làm sao có thể thực sự sống đủ bảy ngày để gặp Đào Hoa Tiên Nhân?
Đào Hoa Tiên Nhân chỉ tồn tại trong lời đồn trên mạng mà thôi.
…
Hỏi xong điều mình muốn hỏi, Bạch Ấu Ấu liền để bốn người rời đi, bốn người như trút được gánh nặng, vội vã rời khỏi phòng, còn Bạch Ấu Ấu trong phòng cũng không ở lại lâu, lại đi ra ngoài tìm manh mối, lần này cô tìm đến người bán cho cô búp bê sứ hôm qua, bà chủ sạp vẫn giống như mọi khi, chỉ là ánh mắt nhìn Bạch Ấu Ấu ít đi vài phần địch ý, nhiều thêm vài phần tham lam và xa lạ.
Bạch Ấu Ấu liền biết linh hồn của bà ta đã bị cô tiêu tán, giờ đây đứng trước mặt cô lại là một linh hồn mới.
Tên đứng sau quả thật biết tiết kiệm.
Chỉ không biết hai con quái vật bị cô giết vào ban ngày hôm nay liệu ngày mai có sống lại được không.
Đúng rồi, hai con quái vật cô giết hôm nay là ở đâu nhỉ? Lỡ ngày mai không tìm thấy nữa thì làm sao.
Cho nên lát nữa vẫn phải giết thử một kẻ quen mặt mới được.
Nghĩ vậy, ánh mắt Bạch Ấu Ấu dừng lại trên người bà chủ sạp.
Bạch Ấu Ấu đã giết bà chủ sạp.
Cách cô giết người rất đơn giản.
Một lá bùa trừ tà được cô trực tiếp ném vào cơ thể bà ta, người đó dưới con mắt chứng kiến của bao người liền hóa thành tro bụi mà tan biến.
Người đi đường đều sợ hãi tột độ, la hét thất thanh, nhìn quanh bốn phía muốn bắt kẻ sát nhân.
Hiện trường trở nên hỗn loạn, mà Bạch Ấu Ấu đã sớm giấu công danh, đội mũ lưỡi trai, quay về khách sạn nghỉ ngơi, tĩnh tâm chờ đợi màn đêm buông xuống.
Còn lúc ấy, Đường Đào và Hùng Kiến đang ra ngoài tìm manh mối tình cờ đến đúng nơi này, vừa kịp nhìn thấy cảnh tượng đó liền đứng sững vài phút.
Còn chưa kịp hỏi rõ ngọn nguồn thì hai người đã bị phát hiện.