Tóc cô đen nhánh, mặt tái nhợt, giống như một nữ quỷ đột nhiên xuất hiện trước mặt năm con quái vật, khiến chúng sợ hãi nhảy dựng.
Trong đó, một nữ quái vật còn lùi lại hai bước, mặt đầy hoảng loạn.
Nhưng rất nhanh cô ấy đã phản ứng lại, nhận ra mình lại bị một con người nhỏ bé dọa sợ thì liền thẹn quá hoá giận: “Cô là cái thứ gì mà bắt chúng tôi phải đi theo?”
“Không đi?”
Bạch Ấu Ấu nhướn mày, xòe tay ra, để lộ ra năng lượng của phù trấn tà, năm con quái vật lập tức biến sắc.
“Được, bọn tôi đi theo cô.”
Bạch Ấu Ấu dẫn theo năm con quái vật này quay trở lại khách sạn.
Cô lễ tân ở quầy đặc biệt chú ý đến Bạch Ấu Ấu, một cô bé xinh đẹp, yếu ớt nhưng lại có thể sống sót qua hai đêm chém giết, trước đó mang về một người, chưa bao lâu lại ra ngoài dẫn thêm năm người nữa, điều này khiến ánh mắt cô lễ tân nhìn Bạch Ấu Ấu trở nên vô cùng quái dị.
Cô muốn làm gì vậy?
Tất nhiên cho dù trong lòng tò mò đến đâu thì cô lễ tân cũng sẽ không tiến lên hỏi thẳng, bởi ban ngày không được ra tay với con người, đây là quy định lâu đời của trấn Đào Hoa.
Bạch Ấu Ấu hoàn toàn không biết mình đã bị cô lễ tân để ý, vừa đóng cửa phòng khách sạn, cô lại lặp lại câu hỏi trước đó: “Nói đi, rốt cuộc các người là quái vật từ đâu đến, tại sao ban ngày là người mà ban đêm lại biến thành quái vật.”
“…”
“Cô không bị mất trí nhớ sao?”
Nữ quái vật trợn to mắt, có vẻ khó tin.
Bạch Ấu Ấu thần sắc lạnh lùng, cô khẽ giơ một tay lên, một tấm phù màu vàng kim ẩn hiện trong lòng bàn tay: “Cô chỉ cần trả lời câu hỏi là được.”
Ý tứ đe dọa vô cùng rõ ràng, nữ quái vật cắn chặt môi dưới, cực kỳ không cam lòng nói: “Đã không mất trí nhớ, vậy cô lẽ ra phải biết chúng tôi không phải là thứ cô có thể chọc vào, cô…”
Nữ quái vật còn chưa kịp nói xong, Bạch Ấu Ấu đã vận dụng tinh thần lực khiến lá bùa trừ tà rơi lên người cô ấy, nữ quái vật thét lên một tiếng thảm thiết rồi lập tức hóa thành tro bụi.
Bốn con quái vật còn lại: …
Ánh mắt Bạch Ấu Ấu chậm rãi rơi lên người bọn họ: “Vậy, các người có thể nói cho tôi biết điều tôi muốn biết không?”
Nếu không nói sẽ chết sao?
Cái chết vào ban ngày chính là cái chết thực sự.
Bốn con quái vật run lẩy bẩy.
Rất nhanh, một người đàn ông trung niên trông khoảng chừng ba mươi tuổi mở miệng: “Thật ra, tôi cũng không rõ tại sao ban ngày tôi là người mà ban đêm lại thành quái vật.”
“Từ khi tỉnh lại, trong đầu tôi chỉ có một ý niệm duy nhất, đó là rời khỏi nơi này, tôi từng thử tự mình rời đi nhưng mà không thể, chỉ dựa vào cái xác này thì tôi không thể bước ra khỏi trấn Đào Hoa nửa bước.”
Có một người mở lời, ba người còn lại cũng như vỡ òa, thi nhau tranh nhau nói:
“Đúng vậy, kỹ năng lột da của chúng tôi là tự nhiên biết được, mỗi tối mười một giờ rưỡi sẽ có một sức mạnh rất lớn thúc đẩy chúng tôi ra tay với con người, thật ra chúng tôi cũng không muốn đâu.”