Trời sáng, bọn họ lại trở về phòng ở nhà trọ Hạnh Hoa.
Lần này họ không bị mất trí nhớ nữa.
Nhưng Bạch Ấu Ấu thì không trở lại.
Trên người cô có phù trấn tà, có thể gây sát thương mạnh cho tà vật, nếu cô muốn thì hoàn toàn có thể bình an ở lại thị trấn một tháng, không quái vật nào làm gì được cô.
Nhưng đối mặt với con người thì lại khác, phù của cô không thể làm con người bị thương, mà cơ thể cô lại yếu ớt, nên cô chọn cách rời xa những người chơi khác, chuyển sang ở một nhà trọ khác.
Tất nhiên cũng không quên làm chuyện chính.
Cô muốn tiêu diệt toàn bộ quái vật trong trấn Đào Hoa thì phải điều tra rõ vài chuyện.
Ví dụ như…
“Tại sao ban ngày mấy anh là người mà ban đêm lại biến thành quái vật?”
Bạch Ấu Ấu ngồi rình trong con hẻm, đợi được một con quái vật rồi trực tiếp dùng phù trấn tà đánh ngất, lôi về chỗ mình đang ở tạm, đánh cho nó gần chết rồi hỏi.
Nhưng quái vật rõ ràng không chịu khuất phục, nó căm hận nhìn Bạch Ấu Ấu: “Dù cô có giết tôi thì tôi cũng sẽ không nói cho cô biết.”
“Vậy sao, trước giờ tôi chưa từng gặp quỷ quái nào dám đưa ra yêu cầu kiểu này trước mặt tôi.”
Bạch Ấu Ấu khẽ cười, dán thêm một lá phù trấn tà, trực tiếp khiến quái vật tan thành tro bụi: “Anh đã muốn chết thì tôi cho anh toại nguyện.”
Đôi mắt xinh đẹp của Bạch Ấu Ấu đầy lạnh lùng.
Khuôn mặt tái nhợt tuy vẫn cười nhưng lại khiến người khác vô cớ thấy sợ hãi.
Trương Thanh núp trong cặp sách nhìn rõ toàn bộ cảnh ấy, sợ đến mức không dám thở mạnh.
May mà… May mà hôm qua cô ấy không ngốc nghếch nói ra ý muốn bảo Bạch Ấu Ấu giết mình luôn.
Bởi vì cô thật sự biết giết người… Không, là giết quái vật.
Đáng sợ quá.
Thật sự quá đáng sợ.
Giết xong quái vật, Bạch Ấu Ấu ngồi trên giường một lúc.
Cô bắt đầu nghĩ về những chuyện xảy ra hai đêm nay.
Rõ ràng đêm hôm trước có rất nhiều quái vật bị giết, lại còn có quái vật mặc áo da người nhưng hôm qua trong trấn vẫn đông nghịt người, điều này quả là kỳ lạ.
Chẳng lẽ quái vật chết vào ban đêm sẽ tự động sống lại?
Hay là nói, quái vật chết đi sẽ bị linh hồn khác tiếp quản thân xác.
Vậy thì linh hồn tiếp quản ấy đến từ đâu?
Chẳng lẽ là những du khách từng đến đây?
Bạch Ấu Ấu rơi vào trầm tư, một lát sau, cô đội mũ lên đầu, lại đứng dậy ra ngoài, trên đường, cô gặp nhiều du khách với vẻ mặt kỳ quái, vừa nhìn đã biết là bị chiếm xác.
Họ nhìn Bạch Ấu Ấu đi ngang qua, trong mắt đầy ý đồ xấu xa.
Bạch Ấu Ấu chẳng thèm để ý, cô quay về con hẻm vừa rồi tiếp tục phục kích, rất nhanh lại chờ được năm con quái vật đi lạc.
Tất nhiên, ban ngày bọn chúng vẫn mang hình dạng người bình thường.
Bạch Ấu Ấu dùng kim chích thủng ngón tay, vẽ hai lá phù trấn tà trong không trung rồi cầm trong tay, vẻ mặt lạnh băng bước ra từ cạnh thùng rác: “Đi theo tôi một chuyến.”