Sau khi đấu trí đấu dũng với Phương Tử Như xong, Tô Điềm trở về phòng, nằm vật ra chiếc giường cỡ lớn.
Toàn thân cô rã rời, ŧıểυ huyệt sưng tấy lên.
Không phải vô duyên vô cớ mà thế hệ đi trước luôn khuyên lớp trẻ phải tiết chế lại.
Tô Điềm trở mình, thở dài yếu ớt.
Túi xách của cô bị ném sang một bên, cô vươn tay ra, lôi điện thoại từ trong túi ra ngoài.
Trên điện thoại hiện ra mười mấy cuộc gọi nhỡ từ “bà Phương”.
Bởi vì cha Tô Nghị của cô bận đi làm kiếm tiền, thế nên chuyện dạy dỗ con gái được giao hết cho mẹ cô. Từ nhỏ Phương Tử Như đã quản Tô Điềm rất nghiêm, khó khăn lắm mới đồng ý cho cô ra nước ngoài bảy năm. Bây giờ cô về nước rồi, vẫn không thể thoát khỏi ma trảo của Phương Tử Như.
Tô Điềm bĩu môi, nhanh chóng xóa hết mười mấy cuộc gọi nhỡ này.
Sau đó, cô lại mở phần tin nhắn ra, không ngoài dự liệu, có rất nhiều tin nhắn “hỏi thăm” từ bà Phương.
Những tin nhắn của mẹ cô phân chia theo thời gian, lúc đầu còn vô cùng yêu thương “Con ra ngoài có việc à?”, sau đó là không nhịn được nữa “Nửa đêm rồi còn đi lung tung”, đến cuối cùng là những lời cảnh cáo: “Khôn hồn thì về nhà ngay cho mẹ!”
Tô Điềm nâng trán, đọc mấy tin rồi định thoát ra.
Nhưng mà, một số điện thoại xa lạ đột nhiên lọt vào tầm mắt của cô.
Bảo bối, nhớ uống thuốc.
???
Mặt mũi Tô Điềm viết đầy những dấu hỏi chấm.
Cô sửng sốt một lát, sau đó mới như tỉnh mộng mà phản ứng lại được.
Chính là người đàn ông đã làʍ t̠ìиɦ với cô tối qua!
Cô thừa nhận là mình bị thu hút bởi dáng dấp đẹp trai và thân thể cường tráng của anh, nhưng mà... bạn tình một đêm thôi mà cũng xưng hô “Bảo bối” là sao? Như thế chẳng phải cũng quá chuyên nghiệp rồi à?
Tô Điềm cắn môi dưới, nhất thời không đoán được ý đồ của đối phương.
Nhưng mà, cái tin nhắn này lại nhắc nhở cô một chuyện, đó là đêm hôm qua người đàn ông này đã xuất tinh vào trong cô rất nhiều lần...
Không thể nghĩ về điều đó nữa, một khi nghĩ lại là Tô Điềm lại cảm thấy phiền não.
Đêm qua cô thực sự là quá mức hồ đồ, thấy sắc là choáng váng, thế nên mới để anh không đeo bao cao su mà đã đâm vào rồi, lại còn bắn vào bên trong. Thành ra bây giờ cô phải uống thuốc tránh thai, hơn nữa, lỡ như đối phương mắc bệnh gì thì sao?
Mẹ kiếp! Đúng là sắc đẹp hại người!
Cô càng nghĩ càng sợ, trái tim đập thình thịch, vội vội vàng vàng gửi tin nhắn cho đối phương:
[Chắc anh không bị bệnh gì đâu chứ?]
Đối phương nhanh chóng trả lời:
[...]
Chỉ có ba dấu chấm.
Tô Điềm sắp khóc đến nơi rồi.
Đây là có ý gì chứ? Là khó nói sao? Chẳng lẽ anh thực sự mắc bệnh gì à?
Một giây tiếp theo, lại có tin nhắn gửi đến, Tô Điềm nhanh chóng cầm điện thoại lên đọc:
[Anh khám sức khỏe mỗi quý một lần, báo cáo khám sức khỏe vào quý 3 năm nay cho thấy mọi thứ đều bình thường. Nếu không phải chẩn đoán sai, thì có nghĩa là anh rất khỏe mạnh.]
Lúc này cô mới thở phào một hơi, yên tâm hơn một chút.
Không ngờ tới, sau đó đối phương lại gửi tin nhắn tới:
[Trưa nay có muốn ăn cơm với nhau không? Nhân tiện cho em xem báo cáo kiểm tra sức khỏe của anh luôn.]
Ăn trưa với tình một đêm và xem báo cáo kiểm tra sức khỏe của người đó...
Sao giống như mấy câu chuyện cười trong ŧıểυ thuyết vậy?
Nhưng mà Tô Điềm thực sự muốn đi.
...
Đồng hồ trên tường chỉ đúng mười hai giờ, Tô Điềm đúng giờ xuất phát, đi tới nhà hàng đã hẹn trước.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng dẫn đường cho cô, đã có một người ngồi sẵn bên cửa sổ.
Gương mặt của anh vô cùng nổi bật. Tô Điềm nghĩ thầm, nếu như quay ngược thời gian để lựa chọn lại một trăm lần thì cô chắc chắn cả một trăm lần đều lựa chọn sẽ lên giường với anh.
Tất nhiên, nếu không lên giường... thì lên sofa, lên bồn tắm, lên bàn... chỗ nào cũng được.
Quý Sở Yến ngước mắt nhìn về phía cô, cô mặc một chiếc váy màu vàng, trông dịu dàng hơn chiếc váy tối hôm qua một chút, nhưng dung mạo vẫn không thay đổi chút nào. Cô vẫn tinh xảo và xinh đẹp như vậy, còn có... bộ ngực căng tròn và đầy đặn trông vẫn mê người như thế.
“Anh Quý.” Tô Điềm gật đầu với anh một cái, lên tiếng chào hỏi.
Mặc dù cả hai đã biết tên nhau từ hai giờ trước nhưng Tô Điềm vẫn lựa chọn cách xưng hô lịch sự và xa cách nhất.
Cô gọi xong thì cũng cảm thấy hơi khó xử, rõ ràng khoảng cách trên giường của hai người là âm, thế mà sau khi xuống giường lại giả vờ khách sáo như thế này.
Quên đi, hầu hết bạn tình đều như thế.
Nói đi cũng phải nói lại, cô rất sợ Quý Sở Yến há miệng gọi cô “Bảo bối”. Thế nên cô nhất định phải đánh một đòn phủ đầu, tạo khoảng cách giữa hai người.
Quý Sở Yến nhìn cô chăm chú, không biết đang suy nghĩ điều gì, khóe môi khẽ nhếch lên: “Ngồi đi, cô Tô.”
Ừm, tốt lắm, nói như thế nào nhỉ? Quân tử chi giao nhạt như nước, bạn tình... cũng cần phải có cảm giác xa cách một chút.
Tô Điềm thở phào một hơi, ngồi xuống đối diện anh.
“Cầm thuốc đi, sau khi ăn xong thì uống.” Quý Sở Yến đẩy một hộp nhỏ tới trước mặt cô. Tô Điềm nhìn lướt qua một cái, vội vàng cầm lấy, nhét vào trong túi xách.
Cô theo bản năng định nói “Cám ơn”, nhưng lời đến bên miệng lại đổi thành: “Biết rồi, sẽ uống đúng giờ.”
Bắn tinh vào trong rồi lại đưa thuốc cho cô, điều này hình như chẳng có gì để cô “cám ơn” cả.”
“Còn đây là báo cáo kiểm tra sức khỏe định kỳ.” Quý Sở Yến tiếp tục đưa một phần văn kiện cho cô.
Tô Điềm cảm thấy hơi choáng váng, không ngờ anh lại mang báo cáo tới thật.
Quý Sở Yến, nam 27 tuổi... Sau đó là một loạt những thuật ngữ y học mà cô xem không hiểu. Tô Điềm lật thẳng đến trang cuối cùng, phần tổng hợp có một câu cô hiểu: “Các chỉ tiêu kiểm tra đều bình thường.”
Cũng có nghĩa là người này không có bệnh.
Mỗi lo lắng trong lòng Tô Điềm lập tức tan thành mây khói, cô thở phào nhẹ nhõm.
“Xin lỗi em...” Quý Sở Yến đột nhiên lên tiếng. Anh dừng một chút rồi mới nói tiếp: “Hôm qua không đeo bao cao...”
“Dừng dừng dừng! Không nhắc tới chuyện này nữa!” Tô Điềm vội vàng ngắt lời anh, khiến anh đành phải nuốt chữ “Su” trở về.
Anh trai à? Lúc ăn cơm có thể đừng nói đến chuyện ân ái được không?
Cô hậm hực bê cốc nước lên uống, nhưng đối phương lại giống như không muốn bỏ qua đề tài này. Anh nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Được, lần sau anh nhất định sẽ đeo bao cao su.”
Tô Điềm suýt chút nữa phun nước lên mặt anh, cô ho mấy tiếng mới tìm lại được âm thanh của mình: “Lần... sau?”