Làm Bạn Tình Với Đối Tượng Xem Mắt

Chương 9.1: (Hơi H)

Trước Sau

break

Quý Sở Yến như cười như không mà nhìn Tô Điềm, cũng không nói thêm gì nữa.

"Gọi món ăn đi."

Anh giơ tay gọi nhân viên phục vụ, tùy tiện gọi vài món rồi đưa thực đơn cho Tô Điềm: "Em muốn ăn gì?"

Tô Điềm lắc đầu.

So với chuyện ăn cơm thì cô càng quan tâm đến câu Quý Sở Yến nói “Lần sau” là có ý gì.

Dù sao thì có một người bạn tình hợp mắt hợp gu như anh, hình như... cũng không tệ lắm?

Vấn đề này cứ lượn qua lượn lại trong đầu Tô Điềm, thế là suốt cả một bữa cơm mà cô đều không yên lòng.

Sau khi ăn xong, Quý Sở Yến chậm rãi cầm khăn lau tay, nhìn về phía Tô Điềm.

“Em lái xe đến đây à?"

"A?" Tô Điềm lập tức lấy lại tinh thần, đôi mắt mông lung khẽ chớp chớp: “A... Tài xế đưa em tới...”

“Vậy để anh đưa em về.”

Tô Điềm ngơ ngơ ngác ngác gật đầu.

...

Mãi đến khi ngồi lên ghế lái trên xe của anh, Tô Điềm vẫn còn mơ màng.

“Em sống ở đâu?” Quý Sở Yến ngồi trên ghế lái lên tiếng hỏi.

“ŧıểυ khu Thự Cảnh.”

Sau khi báo địa chỉ xong, Tô Điềm cảm thấy như mình đang sai sử anh giống như tài xế, thế là lại nhỏ giọng bổ sung thêm một câu: “Cảm ơn...”

Quý Sở Yến nghe thấy thì khẽ mỉm cười, vững vàng đánh tay lái, đưa cô về nhà.

Suốt dọc đường hai người không nói câu nào cả, xe anh rẽ vào ŧıểυ khu.

Đến khi chuẩn bị lái xe đến trước cửa nhà Tô Điềm, cô đột nhiên cúi gằm mặt xuống, giống như là một tên trộm vậy.

“Anh dừng ở chỗ này đi!” Tô Điềm thấp giọng lên tiếng, giọng nói ngọt ngào, mang theo vài phần nịnh nọt.

Lúc này, vừa vặn có một chiếc xe lướt qua xe của bọn họ.

Quý Sở Yến hiểu ra, nhanh chóng dừng xe ở ven đường, nhìn cô vẫn trốn chui trốn lủi thì không nhịn được cười: “Trốn ai thế? Xe đã lái qua rồi.”

Tô Điềm nắm chặt dây an toàn, ngập ngừng ngẩng đầu lên nhìn qua gương chiếu hậu, quả nhiên là chiếc xe kia đã lái đi xa rồi, mất hút ở khúc cua.

Cô ngồi dậy vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm: “May quá...”

Đó là chiếc xe yêu giấu của mẹ cô- Phương Tử Như. Bà ra ngoài giờ này chắc là lại  có hẹn đi uống trà chiều với hội chị em bạn dì.

Nếu như bà Phương bắt gặp có một người đàn ông đưa cô về nhà thì kiểu gì cũng tra hỏi mười  ngày nửa tháng mới chịu thôi.

Nơi này không nên ở lâu, Tô Điềm vẫn nên tranh thủ thời gian xuống xe thì tốt hơn. Cô nghiêng người sang nói với người bên cạnh: “Cảm ơn anh đã đưa em về nhà, vậy em đi...”

...trước...

Cô còn chưa nói hết câu thì Quý Sở Yến đã tháo dây an toàn, nghiêng người về phía cô.

Khuôn mặt tuấn mỹ như tạc của anh càng lúc càng gần, trái tim Tô Điền đập như trống trận, lời nói dang dở cũng không nói hết nổi, cứ thế nhìn chằm chằm vào anh.

Hô hấp của cô càng ngày càng nặng, cô đột nhiên vô cùng chờ mong động tác tiếp theo của anh.

“Em thơm thật đấy.” Lúc này Quý Sở Yến đã dán lại rất gần, yết hầu anh khẽ chuyển động, giọng nói khàn khàn.

Trai đẹp trước mắt, tính tự chủ của Tô Điềm đã thấp nay càng thấp hơn. Cô dứt khoát chủ động ôm lấy cổ anh, hôn lên môi anh.

“Ưm...”

Quý Sở Yến chỉ khẽ run lên một giây, sau đó lập tức chế trụ sau gáy cô, đổi khách thành chủ, hôn cô càng thêm cuồng nhiệt.

Anh hôn vô cùng điên cuồng, mấy lần Tô Điềm muốn tránh ra nhưng lại bị anh chặn lại.

“Ưm... Đừng mà...” Tô Điềm cố gắng giãy dụa.

Giữa ban ngày ban mặt, anh đang làm cái gì thế này chứ?

Cô không muốn bị người quen đi ngang qua bắt gặp đâu.

Nhưng lời cầu xin của cô chẳng có bất cứ tác dụng gì. Quý Sở Yến không những không dừng lại mà bàn tay còn bắt đầu vuốt ve thắt lưng cô, càng lúc càng có xu hướng tiến sâu hơn.

Tô Điềm lo lắng lại xảy ra một trận xe chấn giữa ban ngày ban mặt, nên đành phải sử dụng kế hoãn binh.

Cô dùng sức đẩy anh ra, sắc mặt ửng hồng: “Không muốn ở bên ngoài... Tới... Tới nhà em đi...”

Dựa theo suy đoán của cô, người bình thường mới chỉ gặp nhau hai lần, nếu như nghe thấy lời đề nghị đường đột như thế này thì xuất phát từ lễ tiết chắc chắn sẽ từ chối.

break
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài

Báo lỗi chương