9h sáng, Tô Điềm rón rén từ trong gara đi ra.
Chiếc váy hai dây màu đen trên người cô trở nên nhăn nhúm vô cùng, gương mặt còn chưa trang điểm, bình thường cô rất ít khi ra ngoài mà không chuẩn bị gì như thế.
Quan trọng nhất là, eo cô đau vô cùng, cô lái được xe về nhà đã là một chuyện không dễ dàng rồi, vừa bước xuống xe là cô lập tức phải vươn tay chống nạnh.
Tô Điềm vừa âm thầm cầu khẩn, vừa chậm rãi đi về phía thang máy.
Cô mới từ London trở về không lâu, chỉ có thể ở cùng với cha mẹ. Cha mẹ cô ở tầng hai, còn cô ở tầng ba. Chỉ cần thang máy phát ra một tiếng động nhỏ thôi thì bọn họ cũng có thể phát giác ra được.
Mặc dù bản thân cô khá Open, nhưng cha mẹ cô lại là hai người bảo thủ, thế nên loại chuyện như thế này nhất định không được để bọn họ biết.
Thế là, Tô Điềm nhìn chằm chằm con số trên thang máy, trong lòng khẽ ra dấu chữ Thập, miệng lẩm bẩm “Amen.”
Nhưng có lẽ là bởi vì cô không thành tâm, thế nên cô vừa mới bước từ trong thang máy ra, chuẩn bị chạy vào phòng ngủ thì mẹ cô- Phương Tử Như đã chậm rãi đi lên cầu thang.
Tô Điềm vội vàng đứng thẳng người, giả vờ làm ra vẻ tinh thần thư thái.
Quả nhiên, Phương Tử Như là tới hỏi tội cô, vừa nhìn thấy Tô Điềm thì bà đã lập tức trách móc: “Điềm Điềm, tối qua con đã đi đâu thế hả? Khi con sống ở Luân Đôn cũng như thế này à? Cả đêm không về nhà, con thấy như thế có được không?”
Nhìn thấy đôi lông mày thanh tú của mẹ hếch lên thì Tô Điềm thầm kêu không ổn. Cô vội vàng nói dối: “Đâu có! Hôm qua con... Con đi gặp mấy người bạn cấp ba thôi mà, lâu lâu mới về nước, gặp nói chuyện một chút!”
Phương Tử Như hiển nhiên không tin, bà ghé sát về phía cô, níu lấy cô ngửi một vòng, nhíu mày nói: “Mùi hương này không đúng lắm, bình thường con dùng loại nước hoa này à?”
Tô Điềm cũng thuận thế giơ cánh tay lên ngửi ngửi.
Xong rồi, cô sắp chết rồi.
Trong đầu cô lập tức hiện lên gương mặt của người đàn ông kia, còn cả thần thái quyến rũ của anh khi cả người nhuốm mùi du͙© vọиɠ.
Một người đàn ông có nɠɵạı hình điển trai, khí chất nổi bật, tiếc là sáng nay cô đi vội quá, người ta vẫn còn đang ngủ, không kịp chào nhau lấy một câu.
Ngay khi Tô Điềm vừa định than thở thì Phương Tử Như đã vỗ lên đầu cô một cái, đưa cô trở về hiện thực.
“Mẹ!” Tô Điềm ôm đầu, chu môi ấm ức: “Sao mẹ lại đánh con!”
“Con nghĩ cái gì mà mất hồn mất vía thế hả? Mẹ hỏi con mùi nước hoa này ở đâu ra?” Phương Tử Như trừng mắt nhìn cô, vừa nhìn vừa bổ sung “Tội trạng”: “Còn nữa, cái váy của con sao hở hang thế? Con gái con đứa, ngực lộ hết cả ra ngoài như thế mà được à?”
Nhà Thanh diệt vong 108 năm rồi mẹ ơi!
Tô Điềm nhẫn nhịn để không gào lên, cố gắng nặn ra một nụ cười thục nữ tiêu chuẩn, kiên nhẫn giải thích: “Thứ nhất, nước hoa này có thể là người bạn cấp ba nào đó xịt, không may cọ lên người con. Thứ hai, cáy váy này là kiểu dáng thịnh hành nhất bây giờ, mẹ không hiểu được đâu.”
Phương Tử Như nghe cô giải thích xong thì vẫn trừng mắt nghi ngờ đánh giá cô như cũ, một lúc lâu sau mới phất tay áo: “Được rồi, nếu lần sau con còn đi chơi thâu đêm như thế này thì mẹ sẽ tịch thu chìa khóa xe của con.”
Tô Điềm vừa định chuồn đi, giẫm lên chiếc giày cao gót 8cm, suýt chút nữa vấp ngã.
“Còn nữa.” Phương Tử Như ở phía sau cô, tiếp tục dạy dỗ không mệt mỏi: “Tuổi tác của con cũng không còn nhỏ nữa rồi, chuẩn bị một chút đi, cha con muốn đưa con tới Tô Thị làm việc.”
Tô Điềm lập tức dừng bước.
Haizz, eo đau thì tính là gì chứ, bây giờ cô chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu.