Ký Sự Lật Mình Những Năm 90

Chương 3

Trước Sau

break

Quả nhiên, vừa đến giờ cơm tối, bà nội đến tận nhà, mặt hằm hằm. Vừa bước vào cửa đã kể tội hai đứa con gái: con ba với con tư lười chảy thây, không biết lễ phép, không coi người lớn ra gì, cần phải dạy dỗ lại cho tử tế.

Trình Nam nóng tính, vừa nghe đã muốn bật lại, nhưng Trình Bảo Linh kéo chị lại, nhẹ giọng nói:

“Bà nội, tụi con thực sự không thấy bà gọi. Tụi con xin lỗi bà.”

Từ trước tới nay, cô luôn là đứa ngoan hiền nhất nhà. Trình An Quốc quay sang nói với mẹ mình:

“Mẹ à, có khi tụi nhỏ thật sự không nghe thấy đâu.”

Trình Bảo Linh lại hỏi thêm:

“Bà gọi tụi con có chuyện gì vậy ạ?”

Trình Nam nhanh trí chen vào:

“Bà có bánh đào muốn cho tụi con ăn đúng không?”

Bà nội thoáng chột dạ, tránh ánh mắt:

“Bánh đào gì chứ, bà còn chưa được ăn miếng nào. Gọi tụi bay ra nhổ cỏ đó.”

Trình Nam không chịu bỏ qua:

“Con thấy anh Chí Viễn với chị Bảo Nhi đang gặm bánh đào đấy, còn nói là bà mua cho.”

Trình Bảo Linh bày ra vẻ mặt ngây thơ, ánh mắt lấp lánh:

“Anh chị được bà nội mua bánh đào cho, lại không phải đi nhổ cỏ, sướng thật!”

Bà nội vừa ngượng vừa tức, quát lên:

“Con gái con đứa ăn nói linh tinh!”

Trình Bảo Linh rụt cổ, giả bộ hoảng sợ, còn lau mắt:

“Con với chị ba không nói bậy đâu ạ.”

Dù Trình An Quốc rất kính trọng mẹ ruột, nhưng giờ phút này cũng không kìm được có phần chua xót, giọng nói hơi gắt:

“Mẹ, dù nhà mình đã chia riêng, mẹ với ba ở với chú hai, nhưng hằng năm tiền biếu mẹ con chưa từng thiếu đồng nào. Bảo Linh với Nam Nam cũng là cháu ruột của mẹ mà! Mấy đứa con nít nhổ cỏ được bao nhiêu đâu, mẹ cần người giúp thì cứ gọi con.”

Trình Bảo Linh ở bên cạnh chỉ biết đỡ trán thở dài. Trời ơi, cái ông ba này, lại tự gánh việc về mình nữa rồi!

Bà nội thấy không chiếm được lý, hậm hực khoát tay:

“Thôi thôi, không nói nữa.”

Ánh mắt bà đảo một vòng quanh nhà, cuối cùng dừng lại trên đĩa bánh cuốn xuân vàng ruộm, thơm lừng trên bàn.

Mẹ cô, Hà Phượng Ngọc, nhanh chóng mở lời:

“Hai đứa nhỏ hôm nay đi hái cải cúc về, tôi mới làm ít bánh cuốn xuân. Mẹ đem về một tô ăn thử nhé.”

“Để con múc cho bà nội một tô!” – Trình Bảo Linh vội vàng xung phong, tự tay chọn mấy cái ngon nhất bỏ vào tô.

“Bà nội, để con đem về tận nhà cho.”

Trình Nam trừng mắt tới muốn rách mí, nhưng Trình Bảo Linh giả vờ không thấy, cười tươi roi rói xách tô bánh cuốn đi theo bà nội về nhà.

“Miệng cười ai nỡ đánh người.” Dù thường ngày bà không ưa đứa cháu gái này, nhưng khi nó đã cung kính ngọt ngào như vậy thì bà cũng chẳng nỡ từ chối.

Cả làng Thanh Thủy có ba dãy nhà, nhà Trình Bảo Linh ở giữa dãy đầu tiên, còn nhà bà nội ở cuối dãy thứ hai. Trên đường đi, gặp bác, gặp thím, cô đều cười ngọt như mía lùi:

“Dạ thím ăn cơm rồi ạ? Con đem bánh cuốn xuân cho bà nội.”

Về tới nhà, Trình Bảo Linh chưa kịp đặt tô xuống thì Trình Nam đã kéo cô lại, nhéo tai:

“Con phản đồ!”

“Chị nhìn nè!” – Trình Bảo Linh hớn hở mở nắp tô ra, bên trong là một tô đầy thịt đầu heo kho đỏ au, bóng lưỡng, thơm phức.

“Chúng ta có món bồi bổ rồi!”

Trình Nam ngẩn ra:

“Ơ… bà nội đổi tính rồi à? Không phải bà nói con gái không xứng ăn thịt hả? Mà dì hai không ý kiến gì à?”

Trình Bảo Linh nhớ lại sắc mặt “rực rỡ bảy sắc cầu vồng” của bà nội và dì hai ban nãy, cố nhịn cười, làm vẻ nghiêm túc:

“Là dì hai kêu em đem về đó.”

Cô còn định kể tiếp, nhưng liếc mắt thấy ba mẹ còn ở đó, vội ra hiệu cho chị ba im lặng. Trình Nam hiểu ý, lập tức ngậm miệng.

Tối đó, trước khi ngủ, Trình Nam nhịn không nổi, lại gặng hỏi. Trình Bảo Linh ghé tai chị thì thầm:

“Nhà bà nội tối nay kho thịt đầu heo, em đem bánh cuốn xuân qua, nửa cái làng đều thấy. Dì hai mà không cho em mang gì về, không phải tự vả mặt à? Dì hai là người sĩ diện, đâu dám để người ta nói này nói nọ.”

Ở làng quê này, cái gì ngon miệng vừa nấu lên, cả xóm đã ngửi được. Nhà nào có nấu món ngon là cả làng đều biết, cửa nhà thì không kín, bếp sát bếp, mùi thịt đâu có giấu được.

Trình Bảo Linh giờ mới thấm: làm người là phải biết cho ra cho vào, nhưng cũng phải mặt dày một chút. Hồi kiếp trước, mỗi lần ngửi thấy mùi thịt bên nhà bà nội, cô đều lặng lẽ tránh đi, sợ bị chê trách. Còn giờ thì… chỉ cần nói một câu:

“Dì hai ơi, nhà dì nấu thịt đầu heo thơm quá, nửa làng đều ngửi thấy rồi đó!”

Trình Nam cười khúc khích:

“Đáng đời! Trước kia nhà mình có gì ngon đều mang qua, mà bà nội có bao giờ nghĩ cho tụi mình đâu. Ba còn đi phun thuốc giúp, có ai giữ lại ăn bữa cơm đâu.”

Chị hai – Trình Trân Tuyết – đi ngang, nghe hai đứa lén thì thầm, chỉ lắc đầu cười:

“Chị cả à, nhìn hai đứa em của mình kìa—”

Chị cả Trân Tú cũng bật cười:

“Thôi kệ, miễn là đừng để ba mẹ nghe thấy là được.”

Trường tiểu học thị trấn nghỉ tới rằm tháng Giêng mới khai giảng, còn ba ngày nữa mới đi học. Việc quan trọng nhất bây giờ với Trình Bảo Linh chính là: làm bài tập Tết!

Vừa mở ra xem mà cô muốn ngất – kiếp trước cô lười đến độ, vở Ngữ văn mới viết được hai trang, Toán thì đỡ hơn chút, cũng chưa tới mười.

May là hiện tại cô mới học lớp Hai, không có viết nhật ký hay bài luận gì. Chữ pinyin, luyện ghép từ, đặt câu… cô bắt chước nét chữ học sinh tiểu học, chưa đầy một buổi sáng đã giải quyết gọn gàng bài tập Ngữ văn. Lật lại sách, mấy bài đọc vẫn còn nhớ mang máng. Thấy bài “Đứa trẻ thật thà” mà buồn cười, may là chuyện xảy ra với Lenin, chứ ở trấn Thanh Thủy này, mà trẻ con làm bể bình hoa rồi dám nhận thì có mà ăn mắng tơi tả, chưa chừng còn ăn thêm một bữa đòn với “măng xào thịt”.

Lật tới bài “Miếng vá”, cô lại cười, nhớ hồi học bài đó, tụi nhỏ trong lớp ai cũng mặc đồ vá, mấy đứa nhà khá giả không có vá cũng cố bắt mẹ vá cho một cái để “có tinh thần bài học”.

Toán thì càng dễ hơn, cô giải nhanh gọn chỉ mất nửa tiếng. Trình Nam cũng đang ngồi làm bài bên cạnh, thấy em gái lật vở “soạt soạt” mà mắt sáng như đèn pha, gặm bút than trời: sao mình không phải là em út, để nhờ được “chị Bảo Linh siêu cấp” làm giùm chứ!

Dĩ nhiên, nó chẳng dám nhờ chị cả hay chị hai – bị phát hiện là đảm bảo mách ba má liền.

Trình Bảo Linh làm xong bài, không đi chơi mà ngồi cạnh giúp chị hai làm bài luôn.

Trình Nam cảm động:

“Chị em tốt!”

Trình Bảo Linh giơ tay làm dấu cổ vũ, rồi cầm giấy lên vẽ vẽ viết viết.

Chín mươi là thời kỳ vàng, chỉ cần dám làm là có thể đổi đời. Nhưng bảo ba mẹ cô xuống miền Nam kiếm tiền, người ta sẽ tưởng cô bị điên. Mà thật ra, người đi “ra biển lớn” thời ấy không thiếu, nhưng thật sự đổi đời được mấy ai?

Trình An Quốc tính cách hiền lành, chỉ hợp với con đường giáo viên an phận. Còn cô, một đứa nhóc tám tuổi, nói chuyện gì to tát cũng không ai tin. Chứng khoán? Nhà đất? Mấy cái đó còn xa tít mù tắp. Trong làng, người nghe đến từ “cổ phiếu” còn chưa tới đầu ngón tay, nói chi chuyện đầu tư.

Cô thở dài một hơi, cảm thấy mình như sắp lỡ mất thời cơ vàng.

Trình Nam nhìn cô chăm chăm:

“Sao làm ra vẻ người lớn thở dài thế?”

Trình Bảo Linh nhún vai:

“Chị thấy có cách nào làm giàu nhanh không?”

Trình Nam ngẫm nghĩ:

“Mơ là nhanh nhất!”

Cô: “…”

Trình Nam chống cằm, nghiêm túc nói tiếp:

“Mua vé số? Hôm qua ti vi có nói ở Hà Bắc có người trúng ba triệu lận. Nhưng chị thấy, mơ vẫn dễ hơn.”

Trình Bảo Linh bật cười:

“Đúng là hết thuốc chữa rồi.”

Cô tự an ủi bản thân: không sao, không cần vội, thời gian còn dài. Cùng lắm thì bắt đầu từ việc bán kem cũng được.

Lúc này, vợ chú Lê xách giỏ đựng kim chỉ vào nhà, cười nói:

“Hai đứa đang làm bài tập à? Mẹ tụi con đâu?”

Trình Nam chỉ tay vào phòng trong:

“Mẹ đang đan len trong đó.”

“Chị đang muốn hỏi vài mẫu mới.” Nói rồi, vợ chú Lê liền đi thẳng vào phòng trong.

Trình Bảo Linh lập tức dựng tai lên nghe ngóng.

Lúc đầu là mấy câu chuyện về mẫu đan, cách móc len kiểu mới. Sau đó, giọng vợ chú Lê hạ thấp xuống:

“Chị Phượng nè, cái hộp kia... không bán nữa hả?”

Hà Phượng Ngọc trả lời:

“Nghe nói dạo này kiểm tra gắt quá, chắc để sau đi.”

“Ui chao, tiếc ghê. Anh Kiến Quân có hỏi giúp rồi đó, nói có người chịu trả tới một ngàn đồng đó chị. Hay là chị suy nghĩ lại đi, có tiền rồi thì tiền học nghề của bé Tú cũng xong.”

Trình Bảo Linh nghe mà tim thắt lại, sợ mẹ sẽ xiêu lòng. Cô giả vờ vô tình đẩy cửa bước vào, làm ra vẻ ngạc nhiên hỏi:

“Cái hộp đó chỉ đáng một ngàn đồng thôi hả? Trong sách viết là đồ cổ, giá không hề rẻ đâu!”

Mặt vợ chú Lê cứng đờ.

“Một ngàn cũng đâu có ít. Con muốn bán giá cao thì phải tìm được người mua đã.”

Cô nhíu mày:

“Người mà anh họ của chú Kiến Quân nói là ai vậy? Ở đâu ạ?”

Vợ chú Lê ấp úng:

“Cô cũng không rõ nữa…”

“Không biết địa chỉ thì giao hàng kiểu gì?”

“Thì… để chú Kiến Quân giao dùm, rồi lấy tiền về là được, đỡ phải lo.”

Trình Bảo Linh nhíu mày:

“Dạo này thành phố đang xử lý mạnh tội đầu cơ tích trữ, nhỡ chú Kiến Quân bị bắt thì phiền lắm đó ạ.”

Sắc mặt vợ chú Lê thay đổi, nhưng vẫn cố cười:

“Không sao đâu, nghe nói miền Nam bây giờ mở cửa hết rồi, chẳng ai bắt bớ gì nữa. Với lại, đồ nhà mình mà, có ăn trộm đâu.”

Hừ, giờ thì nói như thật, thế mà đời trước cái hộp đó vừa ra khỏi nhà là biến mất không tăm tích.

Trình Bảo Linh chưa bao giờ thấy nụ cười của vợ chú Lê khó chịu như hôm nay. Cô đang định nói thêm thì mẹ kéo tay cô:

“Bảo Linh, rót cho cô Lê ly trà đi, mau lên.”

Lúc cô bưng trà vào, vừa hay nghe mẹ dịu dàng từ chối:

“Thôi, chị ạ, tôi không tính bán nữa đâu. Thật ra cái hộp đó cũng chẳng phải thứ gì quý giá lắm. Hôm trước tôi soi kỹ thì thấy dưới đáy có khắc chữ, chắc là hàng giả làm từ thời Dân quốc thôi.”

“Minh” với “Dân” khác nhau một trời một vực. Nếu là hàng giả thời Dân quốc thì đúng là rẻ bèo, vài trăm đồng cũng mua được một cái. Vợ chú Lê im hẳn, vài phút sau viện cớ rút lui.

Hà Phượng Ngọc quay sang con gái, dịu giọng nói:

“Hàng xóm láng giềng thì vẫn phải giữ hòa khí. Giờ mẹ đã nói là cái hộp không đáng giá, người ta có tin thật hay không cũng kệ, tóm lại là không bán.”

Bà không hề ngốc. Từ khi nhà họ Lê biết bà có cái hộp trang điểm cổ, cứ năm lần bảy lượt khuyên nhủ, rủ rê bán đi, miệng thì nói có người hỏi mua, nhưng lại không đưa ra được cái tên cụ thể nào. Chỉ có một mình Lê Kiến Quân là đứng ra trung gian. Lúc đó vì lo tiền học cho con gái nên bà cuống quá, chẳng suy xét nhiều. Nhưng nghĩ lại, có quá nhiều điểm đáng nghi. Hàng xóm bạn bè dù có thân đến đâu thì cũng chẳng ai liều mạng vì mình, đi buôn bán hộ thứ dễ bị quy tội đầu cơ, mà chẳng đòi chút lợi lộc nào.

Tuy quan hệ hai nhà họ Trình – họ Lê xưa giờ vẫn bình thường, bà cũng đã nghĩ kỹ rồi: tiếp tục sống hòa thuận thì tốt, nhưng đừng vì một cái hộp mà đem lòng người ra thử thách.

Bà chậm rãi giải thích rõ ràng cho cô con út nghe. Trình Bảo Linh không ngừng gật đầu, ánh mắt nhìn mẹ cũng có phần khác đi.

Trước kia cứ nghĩ mẹ hiền lành yếu đuối, hóa ra trong lòng cũng có thước đo.

“Vậy lỡ như ba bị chú Kiến Quân thuyết phục thì sao?” cô hỏi.

Hà Phượng Ngọc bật cười:

“Cái hộp trang điểm đó là đồ cưới của mẹ, nhớ kỹ nghe con. Đồ cưới là tiền riêng của phụ nữ, còn đàn ông thì phải biết tự mình nuôi gia đình. Đã là đàn ông, mà cứ nhòm ngó của hồi môn của vợ thì không ra gì đâu.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc