“Tiên hạc thảo... Tiên hạc thảo...” Nàng vừa lẩm bẩm, tay vừa lật nhanh sổ nhập hàng, nàng chắc chắn mình vừa thấy ba chữ này!
Quan trọng hơn là, trong tất cả dược liệu hiện có của tiệm, vốn không hề có Tiên hạc thảo!
Một loại dược liệu chưa từng nhập về, tại sao lại xuất hiện trên sổ nhập hàng? Huống hồ đây còn là dược liệu cầm máu, hắn muốn chữa trị cho ai?
Ngay sau đó, Ôn Ngư đã nhanh chóng lật đến mục đó: ngày 16 tháng 9, nhập Tiên hạc thảo, tam thất, ngải diệp, tiểu kế, cuối trang cũng là một dấu tay, người bán dược liệu tên Lý Tài.
Sao cái tên này nghe quen tai thế nhỉ?
Ôn Ngư nghi ngờ lật về trước vài trang, quả nhiên cách đó ba trang cũng thấy Lý Tài này giao hàng. Trùng hợp là, hắn cũng giao tam thất, ngải diệp, kim ngân, ngưu bàng...
Mới cách có mấy ngày mà đã giao dược liệu nữa sao? Hơn nữa còn giao cả tam thất, rõ ràng là không cần thiết.
Huống hồ... nếu chữ viết của “Lý Tài” vào ngày 16 tháng 9 vừa thanh tú vừa đẹp, thì chữ của Lý Tài mấy ngày trước đó có thể dùng hai từ “xấu tệ” để hình dung.
Trừ phi Lý Tài một đêm trở thành nhà đại thư pháp, nếu không chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, hắn tuyệt đối không thể luyện được chữ đẹp như vậy. Thế thì chỉ có một khả năng, đây vốn không phải cùng một người.
Thương nhân bán dược liệu thường sẽ tự mang con dấu, chứ y quán của thầy thuốc thì không có. Vậy nên, “Lý Tài” của ngày 16 tháng 9 này hẳn là giả.
Ôn Ngư đảo mắt, dứt khoát nâng sổ nhập hàng lên, đưa mũi lại gần dấu tay kia để ngửi. Tuy đã qua mấy ngày, nhưng vì trang giấy này luôn bị trang sau đè lên, không tiếp xúc với không khí bên ngoài, nên mùi mực son vẫn còn lưu lại.
Ninh Dã đi ra đúng lúc thấy cảnh này, thấy nàng đang ôm sổ nhập hàng thì lộ vẻ nghi hoặc.
“Cô đang làm gì vậy?” Ninh Dã hỏi.
Ôn Ngư nghiêng đầu nhìn hắn, đột nhiên hỏi: “Ninh đại nhân thường hay đến thanh lâu không?”
Ninh Dã sững sờ, rồi vành tai chợt ửng hồng: “Cô nói bậy gì đó? Ta... bản quan là người rất giữ mình trong sạch, chưa bao giờ đến những nơi... như thế.”
Vẻ ngượng ngùng đột ngột của Ninh Dã khiến Ôn Ngư không biết phải làm sao.
Nàng cười gượng hai tiếng, vẫn không bỏ cuộc mà hỏi tiếp: “Vậy còn Cố đại nhân thì sao?”
Ninh Dã lập tức trở nên nghiêm nghị: “Diễn Chi hắn sẽ không bao giờ tùy tiện đến thanh lâu, cô đừng có nghĩ bậy.”
Ôn Ngư thấy lòng mệt mỏi, nàng nói: “Ta cũng không đi tố giác các ngài để người ta bắt các ngài lại đâu. Ta chỉ hơi tò mò thôi, ngài xem dấu tay này có gì lạ không.”
Ninh Dã ghé lại gần, nhìn kỹ rồi khẳng định: “Dấu tay này là của một cô nương.”
Ôn Ngư cũng chính vì điều này mà có suy đoán. Trong lòng nàng đã lờ mờ có một ý tưởng nhưng chưa có cách nào kiểm chứng. Dấu tay này chắc chắn là của một cô nương, vì trong sổ nhập hàng, phần lớn dấu tay trước đó đều là của nam nhân nên to và rộng hơn nhiều, chỉ có dấu tay ngày mười sáu này là nhỏ hơn một chút.
Dấu ngón tay cái của nam nhân và nữ nhân vốn đã có thể nhìn ra sự khác biệt, huống hồ những người bán dược liệu cho y quán nhỏ thế này cũng chẳng phải phú hộ gì, phần lớn họ đều là người tự lên núi hái thuốc. Lâu ngày, tay sẽ trở nên to và thô ráp.
Ôn Ngư sờ lên dấu tay đó, lại ngửi so sánh trang này với mấy trang trước, đôi mày đang nhíu chặt của nàng bỗng giãn ra.
Nàng đặt sổ xuống, lẩm bẩm: “Ta hình như biết hung thủ là ai rồi...”
Thật trùng hợp, lúc Ôn Ngư ra khỏi cửa thì vừa vặn gặp Cố Yến đi tới.
Ôn Ngư cẩn thận quan sát sắc mặt hắn, thấy vẫn bình thường, nàng bèn cong mắt cười, nói: “Cố đại nhân.”