Kinh Hoa Nữ Ngỗ Tác - bản dịch Đường Đường

Chương 50: Tiên Hạc Thảo(2)

Trước Sau

break

Ánh mắt Cố Yến dừng trên mặt nàng trong thoáng chốc, nhưng khi chạm phải ánh mắt của nàng thì lại rụt về.

“Hai người này, sau này sẽ đi theo ngươi.” Cố Yến vừa dứt lời, hai nam tử liền xuất hiện trước mặt nàng. Đó chính là hai người từng làm việc cho Cố Yến trong nhà giam, đến đi không một dấu vết.

“Ta... cho ta ư?” Ôn Ngư có phần mờ mịt, tại sao lại vậy?

Nàng theo bản năng ngước mắt nhìn Cố Yến, nhưng chỉ thấy được đường cằm lạnh lùng của hắn.

Nàng có linh cảm không lành. Hai người kia đứng trước mặt nàng, người nào người nấy mặt đơ như khúc gỗ, ngây ngô chắp tay, gọi một tiếng “Ôn cô nương”.

Ôn Ngư hỏi: “Hai người họ là... hộ vệ?”

Cố Yến gật đầu.

“Thuộc hạ Ảnh Nhất.”

“Thuộc hạ Ảnh Nhị, ra mắt Ôn cô nương.”

Hai người đồng thanh nói.

Ôn Ngư thầm nghĩ, không biết ai đã đặt cho họ cái tên qua loa như vậy.

Ôn Ngư cũng không phải kẻ ngốc, huống hồ mấy hôm trước vừa có kẻ bắn lén nàng ngay trước cửa Đại Lý Tự. Lúc đó Cố Yến nói mũi tên nhắm vào nàng, mà nàng thì vừa mới xuyên không tới đây đã nằm ngay cạnh một thi thể, nên cứ ngỡ hung thủ của vụ án đó ra tay.

Đã mấy ngày trôi qua, Cố Yến dường như không có ý định truy bắt hung thủ đó, Ôn Ngư đã lờ mờ hiểu ra. Suy cho cùng, nàng và Cố Yến chẳng có quan hệ gì, có những chuyện chỉ cần lòng mình biết là được, không cần phải vạch trần.

Cho nên lời giải thích duy nhất là: Cố Yến biết kẻ chủ mưu là ai và cũng biết mình không thể động vào người này. Nàng và hắn mới quen biết được hai ba ngày, Cố Yến không cần thiết phải vì nàng mà tạo ra động tĩnh lớn. Nhưng vừa rồi chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó nên hắn mới cử Ảnh Nhất và Ảnh Nhị đến bảo vệ nàng.

Vụ án chưa có tiến triển, lại còn có kẻ không dưng muốn giết mình, Ôn Ngư cảm thấy tóc mình sắp bạc trắng đến nơi rồi.

Dù đã tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, nhưng nàng thật sự không tài nào nghĩ ra ai lại muốn giết cô ấy. Bởi vì nguyên chủ chỉ là một tiểu nha đầu hết sức bình thường. Cuộc đời cô ngắn ngủi và tầm thường, đến cha mẹ ruột là ai cũng không biết. Kể cả có kết thù chuốc oán thì cũng chỉ là với đám du côn đầu đường xó chợ mà thôi.

Lũ du côn nào lại dám ám sát người ngay dưới mí mắt Cố Yến chứ, mất trí rồi sao?

Ôn Ngư không thích trò đoán già đoán non. Nàng và Cố Yến không thân thiết. Nếu chỉ là đám lâu la tầm thường, Cố Yến đã chẳng cần phải cử người bảo vệ nàng. Còn nếu chỉ dựa vào bản thân, nàng cũng khó có thể chọc phải đại nhân vật nào. Vậy nên, tai họa lần này nói không chừng... là do Cố Yến mang tới.

Như vậy thì người đó là ai cũng rất dễ đoán.

Nàng bước đến trước mặt Cố Yến, hạ giọng hỏi: “Là Trưởng công chúa sao?”

Ánh mắt Cố Yến thoáng vẻ kinh ngạc, nhưng hắn không phủ nhận mà chỉ nói: “Ảnh Nhất và Ảnh Nhị là thuộc hạ của bản quan, không phải người của Đại Lý Tự, ngươi không cần phải e dè.”

Vậy đúng là Trưởng công chúa rồi.

Ôn Ngư thở phào một hơi. Nàng vốn tưởng mình sẽ rất sợ hãi. Dù sao vừa rồi nàng cũng đã thấy được khí thế của Trưởng công chúa, so với người ta, mình chỉ như hạt bụi dưới chân. Cảm giác như mạng sống của một thường dân như nàng chỉ nằm trong vài lời nói của bà ta. Thế nhưng, khi đã có được câu trả lời chắc chắn, nàng lại không còn sợ nữa.

Có gì phải sợ chứ, Cố Yến vẫn còn ở đây cơ mà. Nhưng nếu lỡ mình chết thật, không biết có thể trở về thời hiện đại không. Nếu không thể, mình cũng phải dặn dò xong xuôi mọi chuyện trước khi chết, tốt nhất là dặn dò ngay bây giờ.

Nàng đã quen với sinh tử. Có rất nhiều người chết vì tai nạn đột ngột, chưa kịp dặn dò gì đã ra đi, khiến cho người sống lo hậu sự mà chẳng biết đâu mà lần. Ôn Ngư đã rút ra bài học, tuyệt đối không thể như vậy.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc