Kinh Hoa Nữ Ngỗ Tác - bản dịch Đường Đường

Chương 48: Ninh Dã, Hắn Cũng Không Xong Rồi(2)

Trước Sau

break

Nàng thầm nghĩ đám quan sai của Đại Lý Tự làm việc cũng qua loa thật, đẩy không được tủ thì thôi luôn. Nàng lại nghĩ đến vị thiếu khanh họ Phúc hôm nọ, nếu người như vậy mà lên làm Đại Lý Tự Khanh, e rằng trị an kinh thành này sẽ “thú vị” lắm đây.

Ninh Dã nhìn chiếc tủ, rồi lại nhìn Ôn Ngư: “Trong tủ này cô còn chỗ nào muốn xem nữa không?”

Ôn Ngư lắc đầu.

Ngay giây tiếp theo, Ninh Dã liền tung một chưởng đập nát cánh cửa tủ

Ôn Ngư sợ đến mức loạng choạng lùi lại ba bước. Cái tủ này trông rất dày, không ngờ Ninh Dã chỉ một chưởng đã đập nát. Ôn Ngư co ro như chim cút, lòng thầm nhủ sau này vẫn nên đối xử với hắn dịu dàng một chút, nếu không một đấm của hắn có thể đánh chết hai người như mình.

Sau khi đập nát tủ, Ninh Dã dễ dàng cạy nó ra. Ôn Ngư định ghé lại xem thì bị Ninh Dã một tay chặn lại: “Đừng qua đây, bụi lắm.”

“Ồ…”

Bị một chưởng kia của hắn làm cho sững sờ, Ôn Ngư ngoan ngoãn chờ bụi lắng xuống mới thò đầu qua. Nàng vốn tưởng cái tủ này bị đóng đinh cố định, bên trong có lẽ có mật đạo hay gì đó, nhưng lại không có. Chỉ có một vật trông hơi giống bát quái đồ nhưng lại không hoàn toàn giống.

Vật này được khảm vào tường, là một chiếc hộp gỗ rất lớn. Hộp được bịt kín bốn phía, chỉ có mặt trên là một hoa văn trông vô cùng kỳ dị, nói là bát quái đồ thì không hẳn, phía dưới còn có bốn vật trông như nút bấm.

“Đây là cái gì?” Ôn Ngư ôm chiếc hộp vào lòng, trực giác mách bảo chỉ cần giải được chiếc hộp này thì mọi chuyện tiếp theo sẽ được giải quyết dễ dàng.

Ninh Dã nhìn một lúc, cũng không tìm ra cách mở.

Ôn Ngư chống cằm suy nghĩ rồi nói: “Vụ án này ta luôn cảm thấy có chút kỳ lạ, không thể suy luận theo lẽ thường được. Mấy đứa trẻ đó chết không phải vì trả thù, bây giờ lại có một vị Từ đại phu ra gánh tội thay, có vẻ giống như gây án có tổ chức.”

Ninh Dã nhướng mày: “Nghe ý của cô, dường như đã có suy nghĩ gì đó.”

Ôn Ngư lại xua tay: “Vẫn chưa chắc chắn lắm, chỉ là có một ý tưởng thôi. Giải được chiếc hộp này là có thể biết được.”

Ninh Dã nhận lấy chiếc hộp xem xét, cũng thử xoay đồ hình âm dương trên đó, nhưng làm thế nào cũng không được, chiếc hộp không hề có dấu hiệu sắp mở ra.

Ôn Ngư suy nghĩ một lát rồi nói: “Chiếc hộp này liệu có liên quan đến phương vị gì không? Gạt nút đến đúng phương vị là được.”

Ninh Dã cảm thấy có lý, nhưng vẫn không mở được.

Hắn quay đầu lại thì thấy Ôn Ngư đã dứt khoát từ bỏ chiếc hộp, chuyên tâm lục lọi những nơi khác trong phòng.

Ninh Dã thử vài lần không mở được, liền chọc chọc Ôn Ngư: “Không phải cô một lòng muốn khám phá bí mật của chiếc hộp sao?”

Ôn Ngư lại vẫy tay: “Con đường này không thông thì đương nhiên phải đổi đường khác.”

Trong phòng của Từ đại phu thật sự không có gì cả, ngoài cây cột đồng thì hung khí đều đã bị Đại Lý Tự mang đi. Nàng lại đi ra phía trước, nơi đây là hiệu thuốc, Đại Lý Tự cũng đã kiểm tra, xác định đều là dược liệu thông thường. Hơn nữa, dược liệu nhiều như vậy nên họ cũng chưa kịp thu dọn, vẫn để nguyên tại chỗ.

Nàng mở các ngăn tủ thuốc trên tường ra xem xét lần lượt, tất cả đều đúng như những gì ghi trên nhãn. Nàng quả thực không rành về dược liệu Trung y, dù sao chuyên ngành của nàng là pháp y trừ phi người chết có thói quen uống thuốc bắc lúc sinh thời thì nàng mới có thể tìm hiểu một chút.

Không chỉ vậy, nàng còn lật xem sổ sách thu chi hằng ngày của Từ đại phu, mỗi một khoản đều được ghi chép rất rõ ràng, cuối cùng còn có một dấu vân tay.

Nàng tay trái chống cằm, ngón tay phải lật từng trang giấy, lật đến mức buồn ngủ rũ rượi. Sổ sách nhập hàng do Từ đại phu và thương nhân dược liệu cùng nhau ghi chép. Bây giờ là mùa thu, thuốc trị phong hàn cảm mạo là nhiều nhất, còn các loại thuốc trị ngoại thương như tiên hạc thảo, bạch cập thì tương đối ít hơn…

Tiên hạc thảo?

Ba chữ này lướt qua trong đầu Ôn Ngư, như người lạc lối tìm thấy ánh đèn phương xa, nàng lập tức bừng tỉnh khỏi trạng thái mơ màng 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc