Sau khi Ôn Ngư phát hiện cột đồng có điểm bất thường, Cố Yến đã đến Đại Lý Tự, còn nàng thì không rời khỏi y quán.
Tuy nàng vẫn chưa hiểu rõ những chuyện vòng vo trên triều đình Đại Nghiệp, nhưng có một điều rất dễ hiểu: triều đại phong kiến tất nhiên khác với thời hiện đại. Vụ án này nạn nhân đều là dân thường, lại xảy ra ngay tại kinh thành, chắc chắn sẽ gây xôn xao dư luận.
Từ đại phu đã nhận tội, hơn nữa bề trên cũng không muốn điều tra thêm nữa, xem ra thời gian dành cho vụ án này không còn nhiều.
Y quán này là hiện trường quan trọng của vụ án, không biết còn có cơ hội quay lại lần nữa không, nên lần này nhất định phải xem xét cho thật kỹ.
Ôn Ngư xoa chiếc eo mỏi nhừ. Mấy ngày nay làm việc liên tục còn mệt hơn cả lúc tăng ca ở cục cảnh sát thành phố trước kia. Khi đó, dù gì nàng cũng có trợ thủ và đồng nghiệp. Nàng vẫn nhớ lần vất vả nhất là vụ tai nạn liên hoàn trên cầu vượt, khiến sáu người chết và mười bốn người bị thương. Vốn dĩ nàng chỉ định làm một bản báo cáo thương tích thông thường, không ngờ trong số người chết lại có một người đã qua đời hơn nửa tháng.
Cuối cùng cũng tốn không ít công sức mới bắt được hung thủ. Chỉ tiếc là thời cổ đại không có kỹ thuật điều tra hình sự hiện đại.
Nàng lại đi vào căn phòng Từ đại phu từng ở, nhìn ngang ngó dọc, rồi lật tung cả giường đệm lên, khiến căn phòng trở nên long trời lở đất mà vẫn không thu được kết quả gì. Ngược lại, chính nàng lại bị bông gòn bay ra từ chăn đệm làm cho ngứa mũi, hắt xì liên tục mấy cái, khiến hốc mắt đỏ hoe.
Ninh Dã vào cửa thì bắt gặp đúng cảnh này.
Ôn Ngư đang ngồi xổm bên mép giường, hốc mắt đỏ hoe, ánh mắt mông lung nhìn chằm chằm vào chiếc giường của Từ đại phu.
Ninh Dã cẩn thận nhìn nàng: “Ôn cô nương, cô đây là… cuối cùng cũng bị vụ án bức cho phát điên rồi sao?”
Ôn Ngư dụi mũi, gắng gượng ngước mắt nhìn hắn: “Ninh đại nhân.”
Ninh Dã xua tay, bước vào phòng: “Ta còn tưởng có chuyện gì. Diễn Chi sai người báo tin, bảo ta qua đây xem cô thế nào.”
Ôn Ngư ngơ ngác gật đầu, rồi hỏi: “Vậy à... Thế Ninh đại nhân có rảnh không?”
Ninh Dã khựng lại: “Có việc gì sao?”
Ôn Ngư chỉ tay về phía chiếc tủ: “Ta cứ cảm thấy vị trí đặt chiếc tủ này hơi kỳ quái. Ngài xem, căn phòng này nhỏ như vậy, về cơ bản là hình vuông, tủ quần áo lại đặt đối diện cửa sổ. Nếu mở cửa sổ, gió cát bên ngoài khó tránh khỏi sẽ thổi vào làm bẩn tủ. Còn nếu đóng cửa sổ thì trong phòng lại bí bách, ngài không thấy lạ sao?”
Tuy nàng không phải chuyên gia bài trí nội thất nhưng nhà nàng có rất nhiều phòng, cũng đã đến nhiều hiện trường. Căn phòng này tuy nhỏ, nhưng thực ra không cần phải đặt tủ ở đây, cạnh cửa sổ có một khoảng đất trống lớn, đặt ở đó mới là hợp lý nhất.
Ôn Ngư nở một nụ cười: “Ta thấy Ninh đại nhân cao lớn như vậy, hay là đến giúp ta đẩy chiếc tủ này xem sao?”
Ninh Dã bật cười: “Bản quan cao lớn là để cho cô sai đi đẩy tủ à?”
Ôn Ngư đáp lại một cách dĩ nhiên: “Đúng vậy.”
Ninh Dã: “...”
Ninh Dã tính tình hòa nhã, ngày thường cũng có không ít người hay nói đùa với hắn. Hắn thấy Ôn Ngư cũng thuận mắt, vì vậy bèn ngoan ngoãn đẩy tủ. Chỉ là đẩy mấy lần mà chiếc tủ vẫn không hề nhúc nhích.
Hắn vừa quay đầu lại thì bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của Ôn Ngư.
Ôn Ngư thầm nghĩ, Cố đại nhân đã vậy, ngài cũng thế này, nam nhân các người thật không xong mà.
Tuy không biết trong đầu Ôn Ngư đang nghĩ gì, nhưng Ninh Dã cũng đoán được phần nào. Hắn dứt khoát khoanh tay lại, nói: “Chiếc tủ này các quan sai khám nghiệm trước đó chắc cũng đã đẩy thử rồi, nhưng cũng không đẩy được. Nó bị đóng đinh dính vào tường.”
Ôn Ngư ngẩn ra: “Vậy thì càng phải xem thử.”