Trưởng công chúa bị hắn chọc cho tức đến xanh mặt, đầu ngón tay run rẩy.
Bà không thể nào ngờ được mọi chuyện lại thành ra thế này… Nhưng dù sao bà cũng là Trưởng công chúa, bao năm qua Cố Yến luôn như vậy, bà cũng đã quen rồi.
Bà cố nén giận, lại nghĩ Hoàng Thượng sẽ không thật sự trách phạt hắn, bèn mở lời: “Thôi được... Con mới nhậm chức, vụ án cứ tạm gác lại. Con gái duy nhất của Tả tướng nhà họ Hàn tuổi cũng xấp xỉ con, nên đến gặp mặt một lần. Tả tướng tuy là quan văn nhưng đã ở trong triều nhiều năm, gốc rễ sâu dày, nếu con và nhà họ Hàn...”
“Đừng nói nữa, không gặp.” Cố Yến đứng dậy định rời đi.
Hắn còn chưa đi được hai bước thì sau lưng đã vang lên tiếng đồ sứ vỡ tan. Hắn quay đầu lại, thấy Trưởng công chúa đã đứng dậy, bà ngẩng đầu hỏi: “Con thật sự không gặp?”
“Không cần gặp.” Cố Yến chắp tay hành lễ.
Trưởng công chúa cười lạnh một tiếng: “Không gặp? Được thôi. Tiểu cô nương mới đến Đại Lý Tự là thiếp của con à? Trông cũng không tệ, chỉ tiếc... cuối cùng cũng là hồng nhan bạc mệnh. Lần trước là con cứu nàng, con đoán xem lần sau, rồi lần sau nữa, nàng có còn may mắn như vậy không?”
Cố Yến đột ngột quay lại, chỉ thấy trong đôi mắt đẹp của Trưởng công chúa ánh lên ý cười độc địa.
Trưởng công chúa ung dung nhướng mày: “Là bổn cung làm đấy, thì sao nào?”
Trưởng công chúa là ai chứ? Là người mà ở Đại Nghiệp này còn có phần hơn cả Hoàng hậu. Trong mắt bà, Ôn Ngư chẳng qua chỉ là một thường dân hèn mọn. Mũi tên vào đêm mười sáu đó, Cố Yến không truy xét tới cùng là vì hắn đã nhận ra ngay từ đầu, đó vốn không phải do hung thủ gây ra.
Hung thủ có lá gan lớn đến mấy cũng không dám ra tay ngay trước cửa Đại Lý Tự, chỉ có Trưởng công chúa mới dám.
Đối với người mẹ này của mình, Cố Yến hiểu quá rõ rồi. Dù hắn có nói Ôn Ngư chỉ là một ngỗ tác, Trưởng công chúa cũng không thể nào tin. Hai mươi mấy năm qua, nếu Trưởng công chúa là người chịu nghe người khác giải thích thì đã không phải là bà.
Thật ra Ôn Ngư có phải thiếp của Cố Yến hay không, có lẽ bà cũng chẳng bận tâm. Bà chỉ mang trong mình sự ngạo mạn và tàn nhẫn khó ai bì kịp của hoàng tộc. Bà không cho phép bên cạnh Cố Yến xuất hiện bất kỳ nhân tố nào mà bà cho là không ổn định. Bà từng hy vọng Cố Yến sẽ cưới một tiểu thư khuê các xuất thân danh môn vọng tộc, nhưng trận tai họa hai năm trước đã đẩy vận mệnh của tất cả mọi người về một hướng không thể lường trước.
Thân hình hắn khẽ chao đảo, hắn đưa tay ôm trán, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm từng đợt, vô số hình ảnh kỳ quái lướt qua. Hắn cố nén hận ý ngập trời trong lòng, hai tay không kìm được mà run lên.
Trưởng công chúa thấy bộ dạng này của hắn, không khỏi bật cười: “Sao thế, thật sự để tâm đến tiểu nha đầu kia rồi à? Con không thể an phận làm Đại Lý Tự Khanh của con được sao? Nha đầu đó ta thấy chẳng qua chỉ là một thôn nữ quê mùa, loại người như vậy mà cũng thu nhận, không sợ bẩn à? Con đừng tưởng chuyện của con có thể giấu được Hoàng Thượng!”
“Hoàng Thượng? Hoàng Thượng thì quan tâm đến một ngỗ tác làm gì?” Sắc mặt Cố Yến trắng bệch, hắn cố gắng điều hòa hơi thở, giọng nói lạnh như băng: “Huống hồ, nếu nói về bẩn, có ai bẩn bằng dòng máu đang chảy trong người ta!”
Trưởng công chúa bước nhanh đến trước mặt hắn, giơ tay định tát!
Cố Yến lập tức né được. Hắn nhướng mày, chỉ trong vài hơi thở đã khôi phục lại vẻ lạnh nhạt: “Lần trước đã đánh rồi, lần này nhi tử không thể phụng bồi.”
Nói xong, hắn lại dứt khoát xoay người rời đi.
Trưởng công chúa đuổi theo vài bước, thấy hắn đột nhiên dừng chân, liền nghe hắn nói: “Trưởng công chúa có thể ám sát nàng thêm lần nữa, chỉ là xin hãy chuẩn bị sẵn tâm lý, ta sẽ không khách khí với người của bà nữa đâu.”