Với người như Trưởng công chúa, dù là giết người cũng phải giữ dáng vẻ cao cao tại thượng, muốn kẻ đó dù là trước lúc nhắm mắt xuôi tay cũng phải tam quỳ cửu bái với mình.
Nha hoàn vừa nghe vậy, tức khắc hoảng hồn, liều mạng giãy giụa, nhưng sức của một tiểu cô nương như nàng sao bì lại với hộ vệ của phủ công chúa, chẳng mấy chốc đã bị hai người khống chế.
Cố Yến hạ mắt, vẻ mất kiên nhẫn hiện rõ: “Vì sao?”
Trưởng công chúa nhướng cao đuôi mày: “Vì sao? Diễn Chi, con giờ đã lớn mà sao lại càng ngày càng không hiểu quy củ. Bổn cung làm việc còn cần con hỏi vì sao ư?”
Nha hoàn nức nở phân bua: “Thế tử gia… Trưởng công chúa… Trưởng công chúa nói nô tỳ quyến rũ ngài, nô tỳ thật sự không có…”
Cố Yến còn chưa từng gặp qua nha hoàn này, lấy đâu ra chuyện quyến rũ. Trong lòng hắn hiểu rõ, đây chẳng qua là một chút thủ đoạn nhỏ của Trưởng công chúa mà thôi.
Bà không quản được mình nên mới tìm đến nơi hắn có thể trông thấy để tùy ý ban sự sống, đoạt cái chết. Vừa là cảnh cáo lại càng là trêu ngươi.
Cố Yến nhếch môi cười lạnh: “Thả nàng ra, ta đã về rồi.”
Nào ngờ, Trưởng công chúa nhướng mày quát lớn: “Kéo nó xuống, dìm giếng!”
“Ai dám!” Sắc mặt Cố Yến lạnh như băng, hắn lập tức rút đoản đao bên hông lao về phía Trưởng công chúa!
Tất cả mọi người đều kinh hãi, nhưng Trưởng công chúa lại đến mày cũng không thèm nhíu một cái. Ngay sau đó, đoản đao “Keng” một tiếng, cắm phập vào bên tai nàng!
Toàn bộ hạ nhân trong phòng run rẩy sợ hãi, đồng loạt quỳ rạp xuống đất.
Sắc mặt Trưởng công chúa không rõ vui giận, bà vẫn ngồi ở vị trí cao sang, ánh mắt nhìn nha hoàn kia tựa như nhìn một con kiến. Cố Yến cũng lạnh mặt, chỉ chắp tay từ xa: “Trưởng công chúa nếu muốn quản giáo hạ nhân, cần gì phải gọi bản quan trở về?”
Nha hoàn run như cầy sấy, đến một lời cầu xin cũng không dám thốt ra.
Không gian tĩnh lặng như tờ, một lúc lâu sau, Trưởng công chúa mới vuốt ve bộ diêu trên mái tóc, thản nhiên nói: “Nếu Diễn Chi đã lên tiếng, bổn cung làm mẫu thân đây cũng không nỡ làm trái ý con. Nha hoàn này tha cho nó đi. Diễn Chi, con lại đây.”
Chỉ bằng vài lời nói của bà, nha hoàn đã một phen dạo qua Quỷ Môn Quan, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh. Nàng chân mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất, chỉ có thể nhìn Cố Yến bước lên bậc thang ngược sáng, đi vào nội viện.
Vinh An Đường là nơi nghỉ ngơi của Trưởng công chúa, vô cùng yên tĩnh. Còn chưa vào cửa đã ngửi thấy mùi đàn hương thoang thoảng. Cố Yến vào trong đợi khoảng một nén nhang mới thấy người hầu vén rèm, Trưởng công chúa chậm rãi bước ra.
Bà đã thay một bộ y phục khác, là một chiếc áo bông dài cổ đứng màu xanh ngọc thêu chìm hoa văn hình hoa mai, phối cùng chiếc váy mã diện màu lục đậm có hoa văn trang trí. Tóc đã được búi cả lên, trên đầu vẫn cài đầy châu ngọc, lộng lẫy xa hoa.
Bà ngồi xuống, nhấp một ngụm trà rồi thản nhiên nói: “Vụ án đang ầm ĩ gần đây đừng điều tra nữa, Hoàng Thượng đã rất không vui rồi.”
Cố Yến hạ mắt, không nói gì.
Trưởng công chúa vốn cũng không mong hắn sẽ trả lời, chỉ tự mình nói tiếp: “Nếu đã có người nhận tội thì đó là kết quả tốt nhất rồi. Con cũng đừng quên, chức Đại Lý Tự Khanh này của con là vì sao mà có được!”
Cố Yến đột nhiên ngước mắt nhìn bà: “Trưởng công chúa chỉ muốn nói vậy thôi sao? Nếu thế, vậy bản quan không làm phiền nữa.”
Trưởng công chúa sa sầm mặt, giọng đầy cảnh cáo: “Cố Yến!”
Bà đập mạnh xuống bàn: “Con bây giờ càng ngày càng không có quy củ! Vụ án này có gì đáng để tra chứ? Bổn cung nghe nói chỉ chết vài tên thường dân, có đáng để con làm lớn chuyện như vậy không? Vụ án này ầm ĩ quá sẽ khiến triều đình mất mặt. Bình Vương và An Vương hôm qua đã nhân việc này để buộc tội con ngay trên triều, con có biết không?”
Nét mặt Cố Yến lạnh lùng, nhưng trên môi lại nở nụ cười: “Buộc tội bản quan ư? Vậy thì tốt quá rồi. Vừa hay, bản quan sẽ lập tức làm cho vụ án này long trời lở đất, các người ăn không ngon ngủ không yên, thì bản quan đây sẽ vui vẻ. Ngày mai ta sẽ cho người mua hai dây pháo treo trước cửa phủ Bình Vương.”