Kinh Hoa Nữ Ngỗ Tác - bản dịch Đường Đường

Chương 44: Giằng co(2)

Trước Sau

break

Một lát sau, một ông lão lưng còng mặc trường bào màu xám từ ngoài cửa bước vào. Ông chắp tay trước ngực, đi thẳng đến trước mặt Cố Yến, thấp giọng nói: “Tiểu Hầu gia, Trưởng công chúa có khẩu dụ, mời ngài về phủ một chuyến ngay bây giờ.”

Tim Ôn Ngư đập thót một cái.

Lẽ nào là vì chuyện tự ý xông vào y quán? Cố Yến dám xé niêm phong ngay trước mặt người của Trưởng công chúa, đã là không nể mặt bà rồi. Thân phận Trưởng công chúa tôn quý, không thể nào đứng ngoài chờ hắn, nhưng rõ ràng là bà nuốt không trôi cục tức này.

Ôn Ngư cụp mắt xuống, nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Cố Yến: “Biết rồi, lui ra đi.”

Nhưng ông lão vẫn khom lưng chắp tay, đứng yên không nhúc nhích. Rõ ràng là Cố Yến không quay về thì ông sẽ không đi. Không khí lập tức trở nên căng thẳng, thân hình gầy gò của lão bộc trông có vài phần đáng thương.

Sắc mặt Cố Yến lạnh lùng, không hề dao động.

Nhìn dáng vẻ của ông lão, Ôn Ngư biết ông đã làm nô bộc nhiều năm. Nàng thấy trong lòng có chút không yên, bèn vươn hai đầu ngón tay khẽ kéo ống tay áo Cố Yến, nói khẽ: “Đại nhân, nơi này một mình ta là được rồi.”

Hàng mi dài của Cố Yến hơi cụp xuống: “Không liên quan đến ngươi.”

Lão bộc ngẩng mắt nhìn Ôn Ngư, rồi đột nhiên “bịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất, làm một đại lễ: “Nô tài thỉnh tiểu hầu gia hồi phủ!”

Sắc mặt Cố Yến khẽ động: “Lúc này nếu bổn vương nói không, tính mạng của các ngươi khó giữ được, phải không?”

Ông lão không nói gì, chỉ lập tức dập đầu cộp cộp, khiến Ôn Ngư nghe mà lòng run sợ, chỉ e ông sẽ bỏ mạng tại đây.

Gió nhẹ chợt nổi, trong không khí thoang thoảng mùi tanh khó ngửi. Ôn Ngư không dám nhìn sắc mặt Cố Yến, nhưng cũng đoán được là rất khó coi. Một lúc sau, mãi đến khi gương mặt ông lão đã bê bết máu tươi, nàng mới nghe thấy Cố Yến buông một tiếng thở dài từ cổ họng: “Đi thôi.”

Trưởng công chúa Phúc An hiện giờ, từ khi tiên đế còn tại vị đã được hưởng vinh sủng không ai sánh bằng. Thời tiên đế, bà là vị công chúa nhỏ nhất, kiêu ngạo ngang ngược, thân phận hiển hách. Sau khi tiên đế qua đời, tân đế lại là huynh muội cùng mẹ với bà, có thể nói ở Đại Nghiệp, ngay cả Hoàng hậu cũng không bì được với sự ung dung cao quý của bà.

Trong mắt bà, ngoài ngôi cửu ngũ chí tôn ra, không ai có thể chống đối mình. Năm xưa chọn An Viễn hầu làm phò mã cũng chỉ vì thấy ông tuấn tú lại đủ nghe lời, không ngờ bao nhiêu năm sau, con trai bà lại là người duy nhất dám chống đối bà.

Phủ Trưởng công chúa cách y quán một quãng, xe ngựa đi một lúc mới tới. Người hầu đặt ghế đẩu xuống, cung kính quỳ bên chân Cố Yến.

Nét mặt Cố Yến cực kỳ lạnh lẽo, tựa như tuyết đọng ngàn năm trên núi. Trong mắt hắn không dung nổi một hạt cát. Hắn mặt lạnh như tiền, chắp tay sau lưng đi vào phủ, thẳng một đường đến chính sảnh. Còn chưa tới nội viện, hắn đã nghe thấy một tiếng kêu rên lạc đi.

“Công chúa… Công chúa… Nô tỳ không có…”

Sân vườn của phủ công chúa vô cùng rộng lớn, hoa cỏ cây cối bốn mùa đều có cảnh sắc riêng. Thế nhưng lúc này, một nha hoàn đang quỳ giữa sân, hai hộ vệ trong phủ đang tra tấn nàng, máu tươi đầm đìa, da tróc thịt bong.

Nha hoàn kia đau đến run lẩy bẩy, vẫn cố lết về phía chủ nhân cầu xin tha thứ. Nhưng những đầu ngón tay bẩn thỉu của nàng còn chưa kịp chạm vào gấu váy thêu chỉ vàng của Trưởng công chúa thì đã bị một ma ma khác mạnh mẽ lôi đi.

Nhìn dọc theo gấu váy lên trên, chỉ thấy Trưởng công chúa mặc một chiếc áo bông dài màu xanh lục đậm thêu hoa văn hồi tự, loại vải và hoa văn thêu trên đó đều là hàng hiếm thấy. Bà vô cùng xinh đẹp, nhưng khí chất quanh thân lại cực kỳ lạnh lẽo. Bà vươn bàn tay trắng nõn bưng chén trà trên bàn nhỏ lên nhấp một ngụm, rồi liếc mắt nhìn Cố Yến, đáy mắt dường như có thêm vài phần ý cười, nhưng lời nói ra lại khiến người ta không khỏi sợ hãi.

“Diễn Chi đã về rồi à, vậy bổn cung với tư cách là mẫu thân sẽ hỏi con, con có cảm thấy cái giếng ở viện Nam Việt kia đã cạn quá lâu rồi không? Hay là ném nha đầu này vào đó, cũng coi như là một việc công đức cho nó.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc