Kinh Hoa Nữ Ngỗ Tác - bản dịch Đường Đường

Chương 42: Trưởng Công Chúa(2)

Trước Sau

break

Ôn Ngư lại vội vàng chạy ra chỗ cột đồng để nhìn lại, phát hiện nếu đứng từ vị trí này nhìn vào cửa sổ, thứ đối diện phải là chiếc tủ quần áo.

Thực ra, chiếc tủ này rất lớn, giấu một đứa trẻ thì không thành vấn đề, nhưng giấu một người trưởng thành thì tương đối khó.

Nạn nhân đầu tiên là Hồ Hướng và nạn nhân thứ hai là Lưu Tiểu Chiêu vốn mất tích cùng ngày nhưng lại bị giết lần lượt sau đó.

Ôn Ngư chợt nghĩ đến một chuyện có khả năng nhất: khi Hồ Hướng bị trói trên cột đồng và bị thiêu sống đến cháy thành than, rất có thể bạn thân của cậu bé là Lưu Tiểu Chiêu đã bị hung thủ nhốt trong tủ quần áo. Thậm chí có lẽ còn chẳng cần khóa lại, một người lớn muốn giam cầm một đứa trẻ thì dễ dàng biết bao, cứ thế bắt nó phải trơ mắt nhìn.

Lưu Tiểu Chiêu chỉ là một đứa trẻ, chắc chắn đã suy sụp ngay lập tức.

Rốt cuộc là ai lại có thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy với mấy đứa trẻ!

Không được, vụ án này nếu chỉ dựa vào một mình nàng chậm rãi mò mẫm, e rằng hung thủ ở sau lưng sẽ cười đến rụng răng mất. Nhưng bây giờ có nên đi ép cung Từ đại phu không? E là hắn sẽ không nói gì cả. Vụ án nghiêm trọng thế này, chắc chắn sẽ bị phán ngũ mã phanh thây, một kẻ đến chết còn không sợ, sao lại sợ chút ép cung cỏn con chứ?

Còn ai có thể là đột phá khẩu đây?

Ngay lúc Ôn Ngư đang suy nghĩ, Cố Yến bước vào, mặt mày sa sầm. Ôn Ngư vội vàng đứng dậy, nói một hơi: “Từ đại phu chắc chắn đã nói dối, hung thủ có từ hai đến ba người trở lên, nhưng hiện tại chưa thể kết luận được. Nhà cửa được dọn dẹp quá sạch sẽ, nhưng ta... có một việc cần đại nhân giúp đỡ.”

Cố Yến gật đầu: “Chuyện gì?”

“Ta thấy đại nhân trông có vẻ rất khỏe, hay là ngài giúp ta dịch chuyển cột đồng kia thử xem?” Ôn Ngư cười tủm tỉm.

Thật ra, muốn phán đoán đây có phải là hiện trường đầu tiên của vụ án hay không rất đơn giản, chỉ cần xem dấu vết trên mặt đất bên dưới cột đồng là được. Cột đồng rất nặng, tuy một số ngôi nhà hiện nay có nền lát gạch đá, nhưng Từ đại phu không xa xỉ đến vậy, huống hồ cột đồng lại được đặt ngoài sân, mà nền sân thì chỉ là đất.

Nàng nghĩ, giả sử đây là hiện trường đầu tiên, vậy thì khi Hồ Hướng chết, máu và mỡ từ thi thể sẽ chảy dọc theo cột đồng xuống dưới. Hơn nữa, cột đồng cũng không có rãnh hứng máu, nên chúng sẽ chảy thẳng xuống mặt đất. Dù chuyện đã xảy ra nửa tháng trước, nhưng vết dầu mỡ không dễ dàng biến mất như vậy, chỉ cần tìm kỹ, chắc chắn sẽ thấy dấu vết.

Cố Yến không nói một lời, nhìn cột đồng rồi trầm mặc một lát. Ôn Ngư thầm nghĩ, có lẽ hắn định giống như cao nhân trong phim truyền hình, chỉ cần phất tay là có thể ném văng cả cột đồng đi, thế là nàng rất tự giác lùi ra sau.

Ai ngờ Cố Yến vừa đưa tay ra lại quay đầu nhìn nàng.

Ôn Ngư đã lùi ra rất xa, bèn nở một nụ cười ngoan ngoãn.

Cố Yến: “...”

“Ngươi lại đây.”

Ôn Ngư hơi ngơ ngác, nhưng vẫn lon ton chạy lại, rất tự giác nói: “Đại nhân, ngài vận công đi.”

Cố Yến: “Cái gì?”

Ôn Ngư gãi đầu: “Ngài... không biết sao?”

Biết cái gì?

Cố Yến sa sầm mặt: “Ta bảo ngươi lại đây đẩy cùng.”

“Ồ ồ.” Ôn Ngư không giấu được vẻ thất vọng, thầm nghĩ chẳng lẽ mình xuyên vào một thế giới cổ đại “hàng fake” sao? Sao Cố Yến lại không “bá đạo” chút nào vậy? Nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình không phải chỉ cần nổi giận là có thể chém gãy cả một cái cây hay sao?

Xem ra Cố Yến vẫn chưa đủ ngầu.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc