Nói xong, hắn quay người, đẩy bật cửa y quán ra!
“Vào đi." Cố Yến thấp giọng nói.
Ôn Ngư lập tức hiểu ý, lách vào y quán. Bên ngoài có Trưởng công chúa như hổ rình mồi, không thể ở đây quá lâu. Ngay từ lúc ở Đại Lý Tự, nàng đã cảm thấy lời của Từ đại phu có gì đó không ổn.
Năm đó ở trường cảnh sát, tuy chuyên ngành chính là pháp y nhưng nàng cũng đã học rất nhiều về điều tra hình sự. Hơn nữa, Ôn Ngư có trí nhớ rất tốt, những lời Từ đại phu đã nói, nàng đều nhớ không sót một chữ.
Từ đại phu có tính ám ảnh cưỡng chế, nên mọi đồ vật đều được bày biện vô cùng ngăn nắp. Ví dụ như cái cột đồng này được đặt ngay chính giữa. Ôn Ngư suy nghĩ một lát rồi thử ôm lấy cột đồng. Một mùi hăng hắc khó tả xộc thẳng vào mũi. Cột đồng không lớn lắm, nàng là người trưởng thành, nếu ôm chặt thì hai đầu ngón tay có thể chạm vào nhau.
Mặt khác, cột đồng này thực chất được làm khá thô ráp, hẳn là đồ tự chế. Từ đại phu nói thứ này là do mình làm, cũng không phải không có khả năng.
Kỹ thuật đúc của triều Đại Nghiệp đã rất phát triển, một chiếc cột đồng rỗng ruột như thế này hẳn là được làm bằng phương pháp đúc sáp chảy. Các vật liệu phụ trợ như sáp hay tro cũng tương đối dễ tìm, nhưng hắn chắc chắn phải có người giúp sức, một mình tuyệt đối không thể hoàn thành được.
Nhưng vấn đề là, Từ đại phu lại khăng khăng nói rằng tự mình làm ra nó.
Ôn Ngư lại đi một vòng quanh phòng. Thoạt nhìn, căn phòng không có vấn đề gì, mọi thứ đều ngăn nắp. Điều đáng lo nhất là quan sai của Đại Lý Tự phá án không mấy cẩn trọng, rất nhiều người đã ra vào, cộng thêm trời mưa mấy hôm nay nên không còn dấu chân nào có thể dùng được.
Ôn Ngư suy nghĩ, trước mắt có hai khả năng: một là Từ đại phu hoàn toàn vô tội và đang chịu tội thay cho người khác; hai là Từ đại phu là đồng lõa, hung thủ không phải hắn. Nhưng hiện tại mọi hung khí đều ở trong phòng hắn, giả sử hung thủ từng vào đây, vậy trong phòng ắt phải để lại dấu vết.
Nàng bắt đầu tỉ mỉ tìm kiếm khắp phòng. Quan sai của Đại Lý Tự trước đó cũng đã tìm, nhưng không hề cẩn thận. Sau khi lật tủ quần áo và phát hiện hung khí, họ không khám xét thêm nữa, ví dụ như chiếc giường kia họ còn chưa hề động đến.
Ôn Ngư lật chăn đệm lên, sờ soạng kỹ một lượt nhưng không phát hiện ra bất cứ thứ gì. Dưới gối có một túi thơm, đường may bình thường, kiểu dáng bình thường, có lẽ là loại bán ở các sạp hàng nhỏ. Bên trong túi thơm là thương truật, đinh hương, xuyên khung, trần bì, bạch chỉ, cam tùng và bạc hà.
Hết sức bình thường, không có dược liệu quý hiếm, lại tỏa ra hương thơm, cũng là loại thường thấy nhất trên thị trường.
Lẽ nào mình đã nghĩ sai? Tim Ôn Ngư đập thình thịch. Cố Yến vẫn chưa vào, chắc đang ở bên ngoài cầm chân Trưởng công chúa. Nếu mình thật sự đoán sai, cuối cùng không tìm thấy gì cả, chẳng phải là... phụ sự tin tưởng của Cố Yến, còn gây thêm phiền phức vô ích cho hắn sao?
Nhưng nàng vẫn không muốn tin.
Từ đại phu từng nói: “Ta cứ ngồi trên chiếc ghế đó, nhìn cột đồng bên ngoài. Các người không biết đâu, đứa bé đó lúc chết thảm thương đến mức nào...”
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Ôn Ngư. Nàng kéo ghế ra ngồi xuống. Cửa sổ đúng là hướng ra sân nhỏ, nhưng vấn đề là từ sân nhỏ vào nhà không phải một đường thẳng. Ngồi trên ghế, từ vị trí này nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn không thể thấy được cột đồng!
Hơn nữa, với tính ám ảnh cưỡng chế của Từ đại phu, hắn không thể nào di chuyển vị trí của chiếc ghế. Bởi lẽ, hung thủ này có những đặc điểm của kẻ có nhân cách chống đối xã hội, việc giết người đối với hắn là một tác phẩm hoàn mỹ, nên hắn tuyệt đối sẽ không di chuyển vị trí, vì làm vậy sẽ phá hỏng sự hoàn mỹ đó.