Kinh Hoa Nữ Ngỗ Tác - bản dịch Đường Đường

Chương 40: Cả Hai Đều Không Phải Hung Thủ(2)

Trước Sau

break

Cố Yến im lặng một lúc, rồi không nói một lời mà đi thẳng ra ngoài. Ôn Ngư không hiểu chuyện gì, nhưng cũng vội vàng đuổi theo.

Có lẽ Ôn Ngư đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.

Khi nàng và Cố Yến đến y quán, bên ngoài tuy không có dân chúng hiếu kỳ vây xem nhưng trên cửa lớn lại dán niêm phong. Ban đầu Ôn Ngư tưởng là niêm phong của Đại Lý Tự, nhưng đến gần mới thấy đó lại là của phủ công chúa?

Phủ công chúa? Ôn Ngư nhớ lại một chút, Hoàng đế Đại Nghiệp không có nhiều con nối dõi, chỉ có mấy vị hoàng tử, còn các công chúa đều còn nhỏ, chưa ai được lập phủ. Nghĩ đi nghĩ lại, phủ công chúa này hẳn là của... Trưởng công chúa.

Nhưng Trưởng công chúa không phải là mẹ ruột của Cố Yến sao? Con trai phụ trách phá án, còn mẹ ruột thì phụ trách gây rối à?

Nàng cẩn thận liếc nhìn sắc mặt Cố Yến, thấy vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh, dường như không hề bất ngờ.

Xem ra sự do dự của Cố Yến ở Đại Lý Tự lúc trước là vì vậy. Hắn đã sớm biết Trưởng công chúa sẽ ra tay ngăn cản việc điều tra tiếp. Thật ra, logic này cũng không khó hiểu, người bề trên chắc chắn hy vọng mau chóng kết án để dĩ hòa vi quý. Là do nàng đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.

Đối với hầu hết mọi người, việc quan trọng hơn không phải là bắt được hung thủ, mà là làm cho chuyện này mau chóng kết thúc.

Sau đó, nàng thấy Cố Yến giơ tay xé giấy niêm phong.

Ôn Ngư: "?"

Quả không hổ là phong cách của vị đại gia này. Nàng còn tưởng đối phương là mẹ ruột của hắn, ít nhiều cũng phải kiêng dè một chút chứ.

Ôn Ngư vừa định đẩy cửa bước vào thì phía sau chợt vang lên một giọng nữ lạnh lùng: “Cố Yến, con đang làm gì đó?”

Ôn Ngư quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử mặc lụa là gấm vóc đang ngồi trên một cỗ kiệu mềm. Nhìn kỹ, ngay cả thành kiệu cũng được viền chỉ vàng. Cỗ kiệu vô cùng xa hoa, do vài người khiêng, trên kiệu còn treo rèm sa, khiến nàng chỉ có thể ngước nhìn.

Vốn dĩ ở chỗ y quán không có bao nhiêu dân chúng, nhưng sau khi nữ tử này tới thì lại quá thu hút sự chú ý, vì thế rất nhiều người đã túm tụm lại. Ngay sau đó, lần lượt có những người dân quỳ rạp xuống đất, cung kính dập đầu: “Tham kiến Trưởng công chúa!”

Ôn Ngư nhất thời sững sờ, đang phân vân không biết mình có nên quỳ hay không thì đã bị Cố Yến kéo ra sau lưng.

Trưởng công chúa uy nghi ngút trời, những người dân đang quỳ dưới đất trong mắt bà ta chẳng khác gì con kiến. Bà nhìn Cố Yến với ánh mắt cao cao tại thượng, lạnh lùng lặp lại: “Vụ án này đã kết thúc, con đang làm gì?”

Cố Yến nhướng mày, chắp tay nói: “Trưởng công chúa, bản quan là Đại Lý Tự Khanh, nơi này có liên quan đến vụ án, tại sao bản quan lại không thể đến?”

Ôn Ngư để ý thấy, rõ ràng người này là mẹ ruột của hắn, vậy mà hắn lại cứng nhắc xưng hô là "Trưởng công chúa", tự xưng "bản quan".

Tình mẫu tử mà lại xa cách đến mức này.

Trưởng công chúa nói: “Vụ án này đã kết thúc. Hoàng Thượng đã có khẩu dụ, dân chúng không được bàn tán về chuyện này nữa. Cố Yến, con muốn kháng chỉ sao?”

Lời này vừa thốt ra, trời đất vạn vật như ngừng lại.

Hôm nay nếu Cố Yến đẩy cửa bước vào thì chính là kháng chỉ. Nhưng nếu hắn không vào thì có nghĩa là hắn đã chọn cách kết án qua loa, bỏ qua tất cả những điểm đáng ngờ của vụ án này.

Ôn Ngư là người hiện đại, nàng bẩm sinh đã thiếu đi sự sợ hãi đối với hoàng quyền như người cổ đại. Trong mắt nàng, vụ án có điểm đáng ngờ thì tất nhiên phải điều tra đến cùng. Nhưng hiện tại Trưởng công chúa đang ngang ngược cản trở, nàng cũng chẳng thể làm gì, chỉ đành nhìn Cố Yến.

Hồi lâu sau, chỉ nghe Cố Yến cười khẩy một tiếng: “Kháng chỉ thì đã sao?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc