Kinh Hoa Nữ Ngỗ Tác - bản dịch Đường Đường

Chương 36: Nhận tội(2)

Trước Sau

break

Trụ đồng nhỏ hơn trong tưởng tượng một chút. Quan trọng nhất là trên trụ đồng có thể thấy rõ một hình người đen kịt, tựa như vết cháy trên vỉ sắt sau khi nướng thức ăn. Không ngờ thứ mà bao nhiêu quan sai tìm kiếm bấy lâu nay lại được đặt công khai ngay trong y quán.

Một quan sai hỏi: “Ôn cô nương, cô thấy đây có phải là…”

Ôn Ngư gật đầu, đưa tay sờ lên trụ đồng, lòng bàn tay dính một lớp dầu mỏng.

Viên quan sai lộ vẻ không đành lòng, nói: “Thực ra chúng ta cũng phát hiện một vài thứ trong phòng ở của hắn, cô theo ta qua xem thử.”

Nàng bước vào gian phòng nơi Từ đại phu thường ở, chỉ thấy một chiếc giường kê sát tường. Chăn gối đều là loại vải trắng in hoa văn xanh lam bình thường, được gấp gọn gàng ngăn nắp. Giữa phòng đặt một chiếc bàn, trên bàn có một ấm trà bằng sứ thô và một chén trà nhỏ. Sát bức tường còn lại là một chiếc tủ gỗ đơn sơ.

Nhìn căn phòng này, người ta sẽ chỉ cảm thấy Từ đại phu là một người sống gọn gàng. Tuy đã không còn trẻ nhưng nơi ở của hắn vẫn sáng sủa, sạch sẽ, trong phòng còn thoang thoảng một mùi hương dịu nhẹ.

Mãi cho đến khi Ôn Ngư mở tủ quần áo ra thì một đàn ruồi đen kịt lập tức từ trong tủ ùa ra, theo sau là mùi tanh hôi nồng nặc xộc thẳng vào mũi khiến người ta muốn ngã ngửa. Đợi lũ ruồi tản đi rồi nhìn lại, trong tủ chỉ treo hai bộ xiêm y, bên dưới bày đủ loại hung khí được sử dụng trong vụ án này.

Một con dao xương dính máu, một sợi dây thừng dài đã ngả màu đen, một bộ xiêm y hoàn chỉnh dính đầy máu của nạn nhân, cùng với nửa mảnh vải rách.

Thấy cảnh này, quan sai không nhịn được bèn căm phẫn nhìn về phía cửa, chửi: “Không ngờ hắn lại là loại người như vậy!”

Ôn Ngư lại nhíu mày: "Hình như có gì đó không đúng.”

Quan sai nói tiếp: “Đương nhiên là không đúng rồi!”

Ôn Ngư cạn lời, đành chỉ vào bên trong tủ: "Ngươi xem đây là gì?”

Quan sai ngó vào xem: "Gì chứ? Là hung khí chứ gì nữa. Lão già chết tiệt này, mang tiếng là thầy thuốc mà lại làm ra chuyện thua cả heo chó.”

Ôn Ngư nhìn hắn đầy nghiêm túc, tin rằng hắn thật sự không hề nghi ngờ chút nào.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ phía sau: “Là ruồi bọ.”

Ôn Ngư quay đầu lại, là Cố Yến.

Trước mặt Ôn Ngư, tên quan sai có thể suồng sã, nói năng không kiêng dè, nhưng trước mặt Cố Yến thì lại khác. Ở Đại Lý Tự này, chẳng có ai là không sợ hắn.

Hắn vội vàng chắp tay hành lễ: “Đại nhân.”

Cố Yến hờ hững đáp lại một tiếng. Sự xuất hiện của Cố Yến dường như đã tô điểm thêm cho căn phòng bình thường này, tiếc là sự chú ý của Ôn Ngư đều dồn cả vào đáy tủ, chẳng hề để tâm đến.

Ôn Ngư ngạc nhiên hỏi: “Đại nhân vừa rồi còn chưa đến gần tủ quần áo, sao lại biết là ruồi bọ?”

Là một cao thủ xã giao, Ôn Ngư thừa hiểu tinh túy của việc nịnh nọt nơi công sở. Tiếp theo, bất kể Cố Yến nói gì, nàng cũng sẽ ngây ngô phụ họa theo.

Ai ngờ Cố Yến không đáp ngay mà chỉ lạnh lùng nói: “Bởi vì bản quan có mắt.”

Ôn Ngư: “…”

Ngại quá, hết đường tâng bốc rồi.

Nàng nhìn theo ánh mắt của Cố Yến về phía đáy tủ, trên tấm ván gỗ có một vệt đen nhỏ dính lại, rõ ràng là xác ruồi.

Ôn Ngư trầm giọng nói: “Điểm bất thường nằm ở chỗ, hung khí ở đây có dính vết máu, nhìn qua thì đúng là sẽ sinh ra ruồi nhặng, nhưng…”

Nàng nhặt một xác ruồi cực lớn lên, quả quyết nói: “Nhưng chỉ với một chút vết máu như vậy, lũ ruồi này hoặc là đã biến dị thành yêu quái, hoặc là đã bị tẩm thuốc kích thích, nếu không thì tuyệt đối không thể to được đến thế.” 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc