Nàng theo Cố Yến đến y quán của Từ đại phu. Nơi đó đã bị vây kín ba lớp trong ba lớp ngoài, người xem đông nghịt. Giữa đám đông, một người nữ tử đang kích động, thao thao bất tuyệt kể lại cho quan sai những gì mình đã thấy: “Quan gia không biết đâu… Trong sân nhà hắn có một cây cột rất lớn! Trên đó còn có một hình người đen thui, trông đáng sợ lắm!”
Dân chúng vây xem bàn tán xôn xao. Ôn Ngư không đủ uy thế để chen vào cùng Cố Yến, đành phải vất vả lách qua đám đông. Nàng thấy người phụ nhân kia có tướng mạo bình thường, thuộc loại ném vào đám đông cũng không tìm ra được. Chân trái của bà ta có vẻ hơi khập khiễng, trông không được tự nhiên cho lắm, nhưng cũng không quá rõ ràng.
Từ xưa đến nay, con người luôn thích hóng chuyện. Quan sai của Đại Lý Tự đã giải tán mấy lần mà không hiệu quả, ai nấy đều toát mồ hôi trán. Người nữ tử kia lại nói mình sợ hãi, không dám bước vào y quán, khiến khung cảnh nhất thời trở nên hỗn loạn như gà bay chó sủa, đầu óc Ôn Ngư cũng ong ong lên.
Đúng lúc này, Cố Yến từ trong y quán bước ra. Vẻ mặt hắn lạnh lùng sắc bén, tay cầm trường kiếm. Hắn rõ ràng chưa hề mở miệng, chỉ sa sầm mặt lại, nhưng còn hiệu quả hơn mấy chục quan sai cộng lại. Hắn vừa đứng đó, không một ai dám hó hé thêm lời nào.
Ôn Ngư nhìn đến ngẩn cả người.
Lời nói đầy cảm xúc của người phụ nhân kia cũng lập tức nghẹn lại nơi cổ họng. Bà ta hơi sợ hãi liếc nhìn Cố Yến, vẻ lanh mồm lanh miệng ban nãy hoàn toàn biến mất.
Cố Yến có nét mặt xa cách lạnh lùng. Hắn khẽ liếc bà ta, cuối cùng ánh mắt lại dừng trên người Ôn Ngư đang vất vả chen được lên hàng đầu. Dường như hắn đã khẽ nhíu mày nhưng nhìn kỹ lại thì không thấy đâu nữa.
“Ngươi, lại đây.” Hắn giơ tay chỉ về phía Ôn Ngư.
Đây có lẽ là khoảnh khắc oai phong nhất của Ôn Ngư trong ba ngày xuyên không qua đây.
Người phụ nhân kia vẻ mặt co rúm nhưng vẫn phải đi vào trong y quán. Có quan sai canh gác bên ngoài, nên khi vào trong liền yên tĩnh hơn nhiều. Trong không khí phảng phất một mùi thảo dược nhàn nhạt. Ôn Ngư vén rèm bước vào phòng, thấy Ninh Dã cũng đang đứng quay lưng về phía mình, còn trên chiếc ghế sát tường có một người đang ngồi.
Nội thất không lớn, chỉ có một chiếc giường và một cái ghế. Một người mặc áo ngắn cũ màu xanh lam đang ngồi trên ghế. Hắn ngồi bên cửa sổ, ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu xuống, vẽ nên một đường cong màu vàng nhạt dọc theo sống mũi.
Ngũ quan của hắn thực ra rất bình thường, không phải loại tướng mạo đáng sợ, nhưng có lẽ do ánh sáng, hoặc do không khí nơi đây, mà trông cả người hắn toát lên vẻ âm u quỷ dị.
Hắn chính là Từ đại phu.
Nhãn cầu của Từ đại phu chậm chạp đảo một vòng trong hốc mắt, cuối cùng tầm mắt lại rơi xuống đầu ngón tay của chính mình: "Là ta giết người, là ta…”
Trông hắn không quá già, tóc vẫn chưa bạc trắng, quần áo trên người cũng sạch sẽ, nhìn thế nào cũng không giống một hung thủ giết người.
Ôn Ngư nửa tin nửa ngờ, bèn đi xuyên qua nội thất ra hậu viện.
Kiểu nhà này khá phổ biến với những hộ kinh doanh trong kinh thành, thường được chia làm ba phần: phía trước là cửa tiệm để buôn bán, gian nhà giữa dùng để nghỉ ngơi khi vắng khách, còn hậu viện dùng làm nhà kho và nơi ở.
Vừa vào hậu viện, Ôn Ngư liền sững sờ. Đập vào mắt nàng là một trụ đồng lớn, sừng sững ngay giữa sân. Cái sân vuông vức, và cây trụ như thể được đặt ngay trên trục chính giữa.
Đã có không ít quan sai đang ở hậu viện kiểm tra hung khí. Thấy Ôn Ngư tới, họ đều bảo nàng đến xem thử trụ đồng này có phải là thứ đã dùng để giết người không.
Thực ra không cần nhìn kỹ cũng biết là nó rồi.