Kinh Hoa Nữ Ngỗ Tác - bản dịch Đường Đường

Chương 34: Cục Diện Đảo Chiều(2)

Trước Sau

break

Ôn Ngư dù sao cũng không phải kiểu nữ tử võ nghệ cao cường, nàng vịn vào Cố Yến mới đứng vững được. Chỉ nghe Cố Yến lạnh lùng nói: “Nhưng kết quả nhỏ máu nhận thân này, lẽ nào ngươi không nhận?”

Vừa nhắc đến nhỏ máu nhận thân, Lý tham liền như con gà trống bị bóp nghẹt cổ, hắn chỉ có thể thở hổn hển một cách vô ích, hung hăng trừng mắt nhìn Cố Yến và Ôn Ngư.

Tim nàng đập thình thịch, tiếng la hét của Lý tham quá lớn, chẳng mấy chốc đã gọi hai tên nha dịch tới. Hai người họ dường như cũng không hề bất ngờ, một người mở cửa lao, dùng một miếng giẻ bẩn nhét vào miệng hắn, người còn lại thì cúi đầu chào Cố Yến và Ninh Dã.

Ninh Dã khẽ giơ tay, cau mày hỏi: “Hắn thường xuyên như vậy sao?”

Nha dịch đáp: “Thưa Ninh đại nhân, ngày đầu tiên bị giam vào đây người này cũng như thế, gào thét cả đêm, mãi đến hôm sau mới im.”

Trong mắt Lý Tham hằn lên những tơ máu đỏ ngầu. Động tác của nha dịch đương nhiên không hề nhẹ nhàng, hắn bị đè chặt vào góc tường, toàn thân không thể động đậy. Nhưng dù vậy, ánh mắt hắn vẫn tựa như rắn độc, gắt gao nhìn chằm chằm Ôn Ngư.

Ánh mắt đó khiến người ta phải sợ hãi.

Nhưng Ôn Ngư… nàng lập tức trừng mắt lại.

Lý Tham đã hoàn toàn không còn tin tưởng nàng, qua ánh mắt của hắn có thể thấy, hắn đang chìm đắm trong cơn phẫn nộ tột cùng vì bị lừa dối.

Những lời vừa rồi, rốt cuộc câu nào đã khiến hắn nhận ra mình bị lừa?

Câu cuối cùng nàng nói là “ngươi cứ nói bừa vài câu qua loa cho xong chuyện.”

Câu nói này có gì sai sao?

Ôn Ngư thật sự nghĩ mãi không ra, hơn nữa dù Lý Tham có nhận ra những lời trước đó của nàng là để lừa hắn thì phản ứng cũng không nên lớn đến vậy chứ.

Ánh mắt kia, như thể chính nàng đã giết cả nhà hắn vậy.

“Từ đại phu… là Từ đại phu, chính ông ta đã giết cháu của ta!” Trước khi bị mảnh vải nhét chặt miệng, Lý Tham đã liều mạng hét lên một câu như vậy.

Chẳng lẽ hung thủ thật sự là Từ đại phu? Ôn Ngư đang định rời khỏi nhà giam thì bỗng thấy một người chưa từng gặp. Người này cũng xuất hiện như một bóng ma, không biết từ đâu đột nhiên hiện ra. Chỉ thấy người đó khẽ gật đầu chào Cố Yến và Ninh Dã, rồi ghé vào tai Cố Yến nói gì đó.

Ôn Ngư không nghe thấy người nọ nói gì nhưng sắc mặt Cố Yến lại có chút khó coi.

Ninh Dã hỏi: “Sao vậy?”

Cố Yến xoa xoa ấn đường: “Đại Lý Tự nhận được báo án, hàng xóm của Từ Tiểu Sơn nói rằng đã tận mắt thấy hắn giết người.”

Việc mổ nghiệm của Ôn Ngư đã phát huy tác dụng rất lớn. Cây cột đồng khổng lồ được dùng vốn không phải thứ ai cũng có thể kiếm được. Dựa theo phương hướng nàng đề ra, quan sai của Đại Lý Tự đã nhanh chóng thu hẹp phạm vi điều tra.

Người này chắc chắn sống một mình, nhưng sẽ không quá nghèo, có nhà riêng, hơn nữa đã mua rất nhiều đồ bằng đồng.

Trùng hợp là, khi quan sai của Đại Lý Tự đang hỏi chuyện thì bị một người phụ nhân chặn đường, thần bí nói với họ rằng bà ta từng thấy trong sân nhà Từ đại phu có một cây cột đồng hình thù kỳ lạ, hình như còn có mùi thịt khét.

Quan sai không dám chậm trễ, lập tức báo việc này cho Cố Yến.

Người mà Lý Tham muốn tố giác cũng chính là vị Từ đại phu này. Hắn nói Từ đại phu trước đây có hiềm khích với mình, nên vẫn luôn ghi hận trong lòng, vì vậy mới nhân cơ hội chữa bệnh cho Lý Kiều để ra tay trả thù.

Lý Tham cũng vừa khóc lóc vừa sụt sùi thừa nhận mình có tư tâm, rằng hắn ngầm cho rằng Lý Kiều làm bại hoại gia phong, từng nghĩ đến việc ra tay giết nàng. Nhưng sự việc đã đến nước này, hắn lại cảm thấy con gái đã mắc bệnh điên, cái nhà này chỉ có thể dựa vào một mình hắn chống đỡ, cho nên mới khai ra Từ đại phu.

Ôn Ngư mơ hồ cảm thấy việc này không nên thuận lợi như vậy nhưng lại sợ rằng do mình đa nghi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc