Vừa nghe nàng nói đứa bé thật đáng thương, Lý tham quả nhiên ngẩng phắt đầu lên: “Đứa bé này chết như thế nào?”
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy hai chén máu hòa vào nhau, đôi môi hắn đã không kìm được mà run lên bần bật, trắng bệch cả đi. Hóa ra, chuyện này hắn thật sự không hề hay biết.
Ôn Ngư đặt thi thể sang một bên, nói: “Những lời này vốn không nên nói ra làm ông đau lòng, nhưng bây giờ chân tướng đã rõ, ông là người nhà của nó, nên có quyền được biết.”
Nàng gằn từng chữ: “Đứa bé này, trước bị người ta làm cho chết ngạt, sau đó bị nhét vào bụng một đứa trẻ khác. E là nó còn chưa kịp mở mắt nhìn đời.”
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Lý tham sụp đổ hoàn toàn.
Hắn gào lên như dã thú bị vây, rồi bắt đầu đâm đầu rầm rầm vào cửa lao cho đến khi vỡ đầu chảy máu. Hắn nhìn thi thể hài nhi sơ sinh, dáng vẻ vừa muốn chạm vào lại không dám, cái vẻ cẩn trọng ấy rõ ràng là trân trọng đến tột cùng.
Ôn Ngư nhìn hắn, trong lòng giật nảy mình.
Thật ra là nàng đã nghĩ sai, nàng cho rằng Lý tham biết tất cả, cho rằng hắn cũng là một mắt xích trong kế hoạch này, nên mới muốn thử hắn, không ngờ lại thật sự moi ra được một chuyện động trời.
Lý tham vậy mà không biết đứa bé đã chết.
Nàng đẩy chén nước ra, dịu dàng nói: “Ta từng nghe dân gian nói, với những đứa trẻ chết oan như vậy, người ta phải đốt vàng mã suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày. Nếu không làm theo, người sống e rằng sẽ bị oán khí quấn thân. Chỉ là ông bây giờ còn ở trong nhà lao, e là không thể làm pháp sự như vậy được.”
Quả nhiên, khi một người suy sụp thì rất khó giữ được lý trí. Lý tham đột nhiên biết cháu ngoại mình đã chết thật, lại còn chết thảm như vậy, phản ứng đầu tiên đương nhiên là suy nghĩ theo lời Ôn Ngư. Hắn lộ vẻ cầu khẩn: “Cô nương có thể giúp ta được không?”
Cũng bởi ấn tượng mà Ôn Ngư để lại trước đó quá tốt đẹp, Lý tham có thể nói là vô cùng tin tưởng nàng. Hắn vẫn cho rằng Ôn Ngư là kiểu con gái tính tình hiền lành, giàu lòng trắc ẩn, mà con người khi rơi vào khốn cảnh luôn vô thức cầu cứu những người như vậy.
Huống chi, Ôn Ngư là người duy nhất có thể giúp hắn lúc này.
Ôn Ngư ra vẻ bị hắn làm cho cảm động, nàng liếc mắt ra hiệu cho Ninh Dã, rồi lại nhỏ giọng nói với Lý tham: “Ta cũng muốn giúp ông lắm nhưng bọn họ không giống ta, bọn họ thiết diện vô tư, đã nhận định ông là người biết manh mối. Ông mà cứ cứng miệng không nói, bọn họ sẽ chẳng thèm quan tâm đến ông đâu, hơn nữa trong mắt họ, đứa bé này chính là con tin của ông.”
Chỉ vài ba câu, Ôn Ngư đã kéo mình và Lý tham về cùng một phe.
Lý tham vừa nghe thấy thế, lập tức hỏi dồn: “Vậy ta phải làm thế nào?”
Ôn Ngư nói: “Hay là ông cứ nói bừa vài câu để đối phó với họ?”
Thứ nàng muốn nghe đương nhiên không phải là lời nói bừa, mà là sự thật qua góc nhìn của Lý tham.
Nào ngờ ngay sau đó, ánh mắt vốn đang mê mang của Lý tham bỗng nhiên trở nên trong sáng lạ thường!
“Cô lừa ta! Chắc chắn cô đang lừa ta! Cô và bọn họ là cùng một giuộc!” Lý tham lạnh giọng quát, bàn tay khô khốc đáng sợ của hắn nắm chặt lấy cửa lao, động tác mạnh đến nỗi tạo ra cả tiếng gió.
Chỉ nghe “Rầm” một tiếng, cửa lao bị hắn kéo rung lên dữ dội. Ôn Ngư né không kịp, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Cố Yến đột nhiên kéo nàng lùi lại mấy bước. Nàng chỉ cảm thấy một luồng gió rít qua trước mặt, sau khi lùi lại, nàng kinh hãi nhìn Lý tham đang bị giam trong tù.
Lý tham như đã phát điên hoàn toàn, hắn bám chặt cửa lao, đôi mắt tràn ngập bất cam và phẫn nộ: “Cô lừa ta, cô đang lừa ta!”